Năm tôi bốn tuổi thì bắt đầu đi học mẫu giáo ở trường Tuổi Thơ ở phố Hàng Buồm.
Đáng ra tôi phải đi học từ năm ba tuổi cơ, nhưng vì cứ mỗi khi mọi người có ý định bắt tôi đi học là tôi lại khóc ầm lên và dọa sẽ nhịn ăn, sẽ chết. Mỗi lần như thế bà lại gạt phăng việc tôi phải đi mẫu giáo và bảo rằng: ở nhà bà vẫn nuôi được. Khi ấy tôi cứ nghĩ tại bà sợ tôi chết nhưng lớn lên mới biết hóa ra không phải vậy, chỉ là vì bà thương tôi thôi. Bà sợ tôi viêm họng vì mỗi lần gào khóc mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, sau đó là mấy hôm mất giọng thều thào chẳng nói được câu nào.
Dù sao, khi bốn tuổi. Tôi cũng vẫn phải đi mẫu giáo.
Khi ấy, tôi là một đứa bé rất mũm mĩm. Các cô giáo đều thích tôi và cho là tôi rất xinh. Bà rất tự hào vì đã nuôi tôi tròn trĩnh như thế. Tóm lại, tôi có thể kết luận với các bạn rằng, khi bạn 4 tuổi, béo là một điều cực kì hay hớm và đáng tự hào. Như khi bạn 30 tuổi mà có một triệu đô vậy.
Khi tôi tám tuổi, tôi vẫn còn mũm mĩm. Một đứa bé gái 8 tuổi mà tròn trịa thì tuy không đựơc trầm trồ khen ngợi như khi bốn tuổi, nhưng các bậc cha mẹ vẫn cho rằng đó là một điều tốt. Bạn nhớ nhé, khi 8 tuổi mà béo thì tốt như khi bạn 30 tuổi và có năm trăm ngàn đô vậy.
Khi tôi 12 tuổi. Tôi vẫn mũm mĩm như khi 8 tuổi. Khi ấy bà an ủi tôi rằng cháu bà rất xinh đẹp, rằng là dù có phải mặc quần áo của trẻ con 14 tuổi cũng chẳng có gì là tệ, và bố vẫn tiếp tục mua chocolate cho tôi ăn. Bố bảo con bố cứ việc ăn, chẳng vấn đề gì. Vẫn có nhiều bố mẹ của trẻ con khen rằng tôi phổng phao hơn nhiều đứa cùng tuổi, khi tôi lớn lên sẽ là một người rất cao ráo. Cũng ổn phết nhỉ. Giống như việc có một trăm ngàn đô vào năm 30 tuổi vậy.
Khi tôi 16 tuổi, tôi mập thực sự. Tôi còn nhớ hồi ấy tôi nặng cân hơn cả bạn Khôi, dù bạn là con trai, bạn cao hơn tôi 12cm và lớn hơn tôi một tuổi. Tôi còn nhớ có lần đang chạy lên gác thì nghe tiếng chú tôi đã kêu tóang lên rằng cẩn thận nếu không thì cầu thang sẽ sập đấy. Chú xây cầu thang này chỉ chịu được sức nặng của người thường thôi chứ khi một con khủng long chạy lên thì khó biết được điều gì xảy ra. Điều này, quả thực quá tệ hại như thể một người đàn ông 30 tuổi không có một xu dính túi hoặc một cô nàng 30 tuổi không có nổi nửa mảnh tình vắt vai ấy.
Khi tôi 20, tình hình thực vô cùng tồi tệ. Mẹ tôi, khác hẳn với các bà mẹ có con gái 20 tuổi khác, là phải suốt ngày gọi điện xem đi với ai? Đi đâu? Bao giờ về? rồi thậm chí canh chừng chuyện bạn trai của con. Mẹ tôi khác hẳn. Tôi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm, tự do tuyệt đối. Thi thoảng một bà bạn thân mến nào đó của mẹ, bắt gặp tôi đi với một người đàn ông nào đó tới một quán cà phê nào đó và kể với mẹ tôi, ý chừng rằng mẹ tôi nên để ý đến tôi nhiều hơn, kẻo mà mất con có ngày. Mẹ tôi vẫn mặc kệ. Tôi vẫn đi sớm về khuya như thường. Lũ bạn tôi lòng đầy ganh tị, chúng cho rằng mẹ tôi là bà mẹ tiên tiến nhất thế giới, thương con nhất thế giới..vân vân và vân vân. Nhưng thực sự thì mẹ nghĩ rằng: tiền nhét vào két có khi còn mất được chứ con mình thì có vứt ra đường cũng chẳng mất đi đâu. Thậm chí, muốn mất, dễ thường phải buộc vào người tôi thêm cái sổ đỏ ấy. Nhưng điều này là không tưởng với giá đất Hà Nội bây giờ. Vậy nên tôi đã từng đề xuất với mẹ một giải pháp khả thi hơn: đó là chi cho tôi ít tiền sang Hàn Quốc, sau khi cắt gọt một số chỗ thì tôi sẽ trở về xinh đẹp và khi ấy tôi sẽ cưa cẩm được một con cá mập nào đó, để hoàn trả mẹ cả vốn lẫn lãi. Nhưng mẹ tôi cho rằng đầu tư kiểu này còn rủi ro hơn cả đánh đề nên tôi vẫn yên vị ở nhà với tư cách là một người độc thân. Bạn thân nhất của tôi, có lẽ chính là cái cân ở trong gầm giường mà một ngày vài chục lượt tôi lôi ra và nhảy đánh huỵch lên đấy. Rồi sau khi nhìn con số khủng khiếp, tôi làu bàu và đá nó vào gầm giường, bụng bảo dạ: có lẽ cái cân nhà mình nó cũng độc thân lâu quá rồi đâm ra lệch lạc hết cả, mình đâu có nặng đến cái mức ấy cơ chứ!!!
Tóm lại là một cô gái 20 tuổi mà béo thì cũng giống như một người đàn ông 30 tuổi đang mắc nợ 1 triệu đô ấy. Thật chẳng còn gì tệ hơn.
Còn bây giờ, dĩ nhiên tôi không còn 20 tuổi nữa. Tôi đã ở vào cái tuổi quá nhạy cảm nếu ai đó hỏi tôi sao dạo này ăn gì mà béo thế hoặc giả sao mãi chưa lấy chồng. Tôi cho rằng đó là những câu hỏi ngớ ngẩn hết sức. Nếu tôi biết do tôi ăn cái gì mà béo thì tôi sẽ nhịn món đó ngay và nếu tôi biết làm sao để lấy được chồng thì tôi đã lấy rồi.
Bởi vậy, nếu sau này các bạn có gặp tôi, thì đừng hỏi tôi những câu như vậy nhé, tôi sẽ dỗi tôi sẽ ăn vạ tôi sẽ khóc gào lên đấy.
Đáng ra tôi phải đi học từ năm ba tuổi cơ, nhưng vì cứ mỗi khi mọi người có ý định bắt tôi đi học là tôi lại khóc ầm lên và dọa sẽ nhịn ăn, sẽ chết. Mỗi lần như thế bà lại gạt phăng việc tôi phải đi mẫu giáo và bảo rằng: ở nhà bà vẫn nuôi được. Khi ấy tôi cứ nghĩ tại bà sợ tôi chết nhưng lớn lên mới biết hóa ra không phải vậy, chỉ là vì bà thương tôi thôi. Bà sợ tôi viêm họng vì mỗi lần gào khóc mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, sau đó là mấy hôm mất giọng thều thào chẳng nói được câu nào.
Dù sao, khi bốn tuổi. Tôi cũng vẫn phải đi mẫu giáo.
Khi ấy, tôi là một đứa bé rất mũm mĩm. Các cô giáo đều thích tôi và cho là tôi rất xinh. Bà rất tự hào vì đã nuôi tôi tròn trĩnh như thế. Tóm lại, tôi có thể kết luận với các bạn rằng, khi bạn 4 tuổi, béo là một điều cực kì hay hớm và đáng tự hào. Như khi bạn 30 tuổi mà có một triệu đô vậy.
Khi tôi tám tuổi, tôi vẫn còn mũm mĩm. Một đứa bé gái 8 tuổi mà tròn trịa thì tuy không đựơc trầm trồ khen ngợi như khi bốn tuổi, nhưng các bậc cha mẹ vẫn cho rằng đó là một điều tốt. Bạn nhớ nhé, khi 8 tuổi mà béo thì tốt như khi bạn 30 tuổi và có năm trăm ngàn đô vậy.
Khi tôi 12 tuổi. Tôi vẫn mũm mĩm như khi 8 tuổi. Khi ấy bà an ủi tôi rằng cháu bà rất xinh đẹp, rằng là dù có phải mặc quần áo của trẻ con 14 tuổi cũng chẳng có gì là tệ, và bố vẫn tiếp tục mua chocolate cho tôi ăn. Bố bảo con bố cứ việc ăn, chẳng vấn đề gì. Vẫn có nhiều bố mẹ của trẻ con khen rằng tôi phổng phao hơn nhiều đứa cùng tuổi, khi tôi lớn lên sẽ là một người rất cao ráo. Cũng ổn phết nhỉ. Giống như việc có một trăm ngàn đô vào năm 30 tuổi vậy.
Khi tôi 16 tuổi, tôi mập thực sự. Tôi còn nhớ hồi ấy tôi nặng cân hơn cả bạn Khôi, dù bạn là con trai, bạn cao hơn tôi 12cm và lớn hơn tôi một tuổi. Tôi còn nhớ có lần đang chạy lên gác thì nghe tiếng chú tôi đã kêu tóang lên rằng cẩn thận nếu không thì cầu thang sẽ sập đấy. Chú xây cầu thang này chỉ chịu được sức nặng của người thường thôi chứ khi một con khủng long chạy lên thì khó biết được điều gì xảy ra. Điều này, quả thực quá tệ hại như thể một người đàn ông 30 tuổi không có một xu dính túi hoặc một cô nàng 30 tuổi không có nổi nửa mảnh tình vắt vai ấy.
Khi tôi 20, tình hình thực vô cùng tồi tệ. Mẹ tôi, khác hẳn với các bà mẹ có con gái 20 tuổi khác, là phải suốt ngày gọi điện xem đi với ai? Đi đâu? Bao giờ về? rồi thậm chí canh chừng chuyện bạn trai của con. Mẹ tôi khác hẳn. Tôi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm, tự do tuyệt đối. Thi thoảng một bà bạn thân mến nào đó của mẹ, bắt gặp tôi đi với một người đàn ông nào đó tới một quán cà phê nào đó và kể với mẹ tôi, ý chừng rằng mẹ tôi nên để ý đến tôi nhiều hơn, kẻo mà mất con có ngày. Mẹ tôi vẫn mặc kệ. Tôi vẫn đi sớm về khuya như thường. Lũ bạn tôi lòng đầy ganh tị, chúng cho rằng mẹ tôi là bà mẹ tiên tiến nhất thế giới, thương con nhất thế giới..vân vân và vân vân. Nhưng thực sự thì mẹ nghĩ rằng: tiền nhét vào két có khi còn mất được chứ con mình thì có vứt ra đường cũng chẳng mất đi đâu. Thậm chí, muốn mất, dễ thường phải buộc vào người tôi thêm cái sổ đỏ ấy. Nhưng điều này là không tưởng với giá đất Hà Nội bây giờ. Vậy nên tôi đã từng đề xuất với mẹ một giải pháp khả thi hơn: đó là chi cho tôi ít tiền sang Hàn Quốc, sau khi cắt gọt một số chỗ thì tôi sẽ trở về xinh đẹp và khi ấy tôi sẽ cưa cẩm được một con cá mập nào đó, để hoàn trả mẹ cả vốn lẫn lãi. Nhưng mẹ tôi cho rằng đầu tư kiểu này còn rủi ro hơn cả đánh đề nên tôi vẫn yên vị ở nhà với tư cách là một người độc thân. Bạn thân nhất của tôi, có lẽ chính là cái cân ở trong gầm giường mà một ngày vài chục lượt tôi lôi ra và nhảy đánh huỵch lên đấy. Rồi sau khi nhìn con số khủng khiếp, tôi làu bàu và đá nó vào gầm giường, bụng bảo dạ: có lẽ cái cân nhà mình nó cũng độc thân lâu quá rồi đâm ra lệch lạc hết cả, mình đâu có nặng đến cái mức ấy cơ chứ!!!
Tóm lại là một cô gái 20 tuổi mà béo thì cũng giống như một người đàn ông 30 tuổi đang mắc nợ 1 triệu đô ấy. Thật chẳng còn gì tệ hơn.
Còn bây giờ, dĩ nhiên tôi không còn 20 tuổi nữa. Tôi đã ở vào cái tuổi quá nhạy cảm nếu ai đó hỏi tôi sao dạo này ăn gì mà béo thế hoặc giả sao mãi chưa lấy chồng. Tôi cho rằng đó là những câu hỏi ngớ ngẩn hết sức. Nếu tôi biết do tôi ăn cái gì mà béo thì tôi sẽ nhịn món đó ngay và nếu tôi biết làm sao để lấy được chồng thì tôi đã lấy rồi.
Bởi vậy, nếu sau này các bạn có gặp tôi, thì đừng hỏi tôi những câu như vậy nhé, tôi sẽ dỗi tôi sẽ ăn vạ tôi sẽ khóc gào lên đấy.
Đi học là cái việc mà tôi với bạn, ai cũng phải làm. Điều này thì tôi chắc chắn đấy, bạn khỏi cần phản bác tôi. Vì nếu bạn không biết chữ thì bạn cũng chẳng đọc được những dòng này.
Nếu trung bình chúng ta sống đến 70 tuổi, tính cả 3 năm học mẫu giáo và học hết đại học thì chúng ta phải đi học trong 20 năm ( đấy là trong điều kiện lý tưởng, thi phát đỗ ngay chứ không phải học lớp 13 nhé) tức là tiêu phí gần 1/3 cuộc đời của mình cho việc này.
Vậy lý do gì để đi học?
Khi tôi còn nhỏ, bố tôi bảo rằng nếu không đi học thì chỉ có nước đi bán bánh mì thôi con ạ. Còn chú tôi thì bảo em tôi rằng nếu nó không học thì sau này cho đi nhặt rác tự do. Nghe kinh khủng phết nhỉ. Hồi bé, nghe dọa thế tôi sợ lắm và không dám ỉ ôi bịa ra lý do đau bụng đau đầu gì gì để xin nghỉ học nữa. Nhưng thực sự có những lúc tôi cảm thấy, thà đi bán bánh mì hay đi nhặt rác còn hơn phải đi học. Đó là những lúc quên làm bài tập bị làm bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh, đó là lúc quay cóp bị bắt quả tang, cũng lại bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh…thật là khủng khiếp.
Các bậc bố mẹ cũng hay chỉ cho con mình những tấm gương học giỏi đã thành đạt ra sao, như thể đó là kim chỉ nam cho con mình và rằng không học, thì sẽ chẳng có gì cả. Tôi còn nhớ một lần lúc đang chơi bi với anh tôi ngoài cửa bỗng thấy có một cái xe ô tô bóng nhóang đi ngang qua và bỗng dưng đỗ xịch lại ngay trước cửa nhà tôi. Sau đó, một người đàn ông ló cổ từ trong xe ra và gọi tên bác tôi. Lúc ấy bác tôi đang dọn hàng, giật mình quay lưng ra và nhận ra đó là bạn học cấp 3 của mình. Dĩ nhiên, họ tay bắt mặt mừng và hỏi thăm sức khỏe, gia đình của nhau. Chỉ vậy thôi, rất nhanh, rồi chú ấy chào bác tôi và nói có việc gấp nên phải đi. Sau khi chú ấy đi khỏi bác bảo anh em chúng tôi rằng hãy cố học hành để sau này được như chú ấy. Lúc đấy, tôi với anh tôi nhìn theo cái ô tô của chú mà lòng đầy ngưỡng mộ và tràn đầy khí thế học hành, tưởng chừng từ lúc ấy chúng tôi sẽ giã biệt truyện, đê, nhảy dây, bắn bi và đủ trò khác chỉ để chú tâm cho học hành thôi ấy. Nhưng tôi và anh cũng chỉ chăm chỉ được vài hôm, rồi hứng thú học hành nó lại tụt xuống thấp dưới mắt cá chân và chúng tôi lại suốt ngày trốn nhà lên đê chơi. Vài tháng sau, lúc tôi quên mất cái chú lái ô tô rồi thì vô tình gặp lại và biết rằng hóa ra chú ấy làm lái xe cho ông giám đốc sở văn hóa thông tin. Thế là, lại thêm một lý do cho cái sự lười nhác đạt chứng chỉ ISO của tôi.
Thực sự thì tôi cũng hiểu rằng việc đi học nhiều lợi ích. Ngay cả lúc tôi trốn học tôi cũng hiểu điều đó. Vì rõ rệt rằng một đứa bé lên 5 cũng thấy rằng làm ông tiến sĩ ngày ngày xách cặp táp đi làm thì oai hơn nhiều so với anh chàng bốc vác. Nhưng một thứ lợi ích không có nghĩa nó thú vị, mà thông thường, thứ ích lợi nhất thì chán nhất. Đơn giản như thứ bổ dưỡng nhất với trẻ con là sữa thì không thể so sánh với Coca cola về độ hấp dẫn rồi. Tôi từng thấy có những đứa trẻ con có thể uống Coca ngày mấy lon. Và điều này diễn ra trong nhiều năm, chứ không chỉ có một đôi ngày. Khi khát, trẻ con thèm Coca, khi chẳng khát, cũng vẫn thích uống Coca. Uống lúc xem phim, lúc đi picnic,trong bữa cơm…nói chung là mọi lúc mọi nơi.
Tôi không quảng cáo cho Coca đâu nhé, tôi chỉ lấy Coca làm đối tượng so sánh với sữa thôi. Tôi chắc chắn là nếu bắt 1 đứa trẻ con uống 1 ngày 3 hộp sữa thì trong 1000 đứa sẽ có 999 đứa không thể làm việc đó ngày thứ tư. Nhưng nếu cho 1000 đứa trẻ uống 3 lon Coca 1 ngày thì tôi cá rằng ít nhất 2/3 trong số chúng có thể lặp lại việc đó trong nhiều năm.
Ở đây, tôi muốn nói, với trẻ con, đi học giống như uống sữa và đi chơi giống như uống Coca vậy. Ai cũng hiểu đi học là tốt nhưng mấy ai thích. Mà nếu thích, cũng ở mức vừa phải thôi, chứ không thể thích nổi khi bị nhồi nhét. Sữa sẽ ngon nếu 1 tuần chỉ uống chừng 3 hộp tôi, đi học sẽ vui nếu 1 tuần chỉ đi chừng 3 buổi thôi, và một năm, nên nghỉ hè chừng 9 tháng.
Thực nói ra thì xấu hổ, nhưng khi còn là trẻ con, thì số lượng lý do tôi có thể liệt kê ra để bài xích việc học, nó còn nhiều hơn số tóc trên đầu tôi trong khi lý do để thích, nói thực, chẳng hiều hơn số tiền trong cái ví của một kẻ lúc nào cũng lâm vào tình trạng rất bi đát về tài chính như tôi.
Lý do cho việc thích đi học :
Một là có rất nhiều bạn. Sau khi có nhiều bạn rồi thì có thể rủ chúng nó chơi đủ trò hay thậm chí, trốn học tập thể.
Hai là đi học mới biết chữ. Biết chữ mới có thể đọc truyện tranh.
Hết rồi, thực sự chỉ có bằng đấy lý do thôi. Nếu có liệt kê thêm được lý do nào chứng minh việc học nó hay hớm, thì đó là của bố mẹ tôi, chứ không phải tự tôi thấy thế.
Lý do cho việc ghét đi học:
Lúc học mẫu giáo thì rất sợ các cô giáo. Ở nhà chẳng ai bắt được tôi ăn cơm với giá xào và uống sữa đậu nành thì ở trường, tôi phải ăn sạch nhẵn, phải làm sao để cái bát sạch bóng không cần Sunlight.
Lúc học tiểu học vẫn rất sợ các cô giáo. Các bậc bố mẹ không bao giờ có thể hiểu rằng tuy cô không đánh như bố mẹ nhưng con mình nó vẫn sợ cô giáo nó hơn. Nhưng tôi thì tôi hiểu. Thực ra nếu cô không mách tội thì ai buồn đánh chúng tôi làm gì. Mà nói thực, nếu đã phải đi học, thì một đứa trẻ ngoan nhất( như tôi đây) cũng có thể mắc phải một tỉ tỉ lỗi ấy: quên khăn đỏ, quên trực nhật, làm thiếu bài tập, đi học muộn… Vậy nên năm tôi học lớp hai, tôi đã nghĩ rằng sau này nếu mình làm thủ tướng, mình sẽ ban hành sắc lệnh cho trẻ con nghỉ hè 1 năm 9 tháng và các thầy cô giáo thì không bao giờ được phép mách tội học sinh.
Lúc học cấp 2 và cấp 3, tình hình cũng không mấy khá khẩm hơn. Dĩ nhiên tôi tìm ra nhiều hứng thú hơn trong việc học. Thậm chí có lúc tôi còn rất thích đi học nữa là đằng khác, cứ ở nhà là tôi không chịu nổi. Đó là vì năm tôi học lớp 8, tôi bỗng dưng quí mến bất thường cái anh bạn hiền lành gầy gò và học giỏi nhất lớp. Còn năm học lớp 10, tôi thích một anh chàng khác, béo hơn. Và lý do để tôi thi vào đại học, nói ra thật xấu hổ, tôi thích một anh chàng hơn tôi 2 tuổi, học cái trường đó. Mà nếu tôi vào đó thì tôi học năm thứ nhất, anh ta sẽ học năm 3, thế là cùng buổi với nhau. Ai dè người tính không bằng trời tính. Đúng lúc tôi vào trường anh ta lại đi du học mất. Thế là toi công tôi phải chui vào những cái lò bánh mì ở khu Bách khoa để luyện thi suốt mấy tháng trời. Bố mẹ, dĩ nhiên không bao giờ biết cái nguyên nhân xâu xa ấy, các cụ tưởng tôi hiểu ra chân lý của việc học, ấy là để lấy kiến thức, để kiếm công việc, tốt, để xã hội nể trọng..vân vân và vân vân nên cũng giống như bao bậc bố mẹ khác, vô cùng tự hào về tôi. Còn tôi, dĩ nhiên là im thin thít tuyệt không hé răng nói lời nào về lý do thích đi học của mình. Có điều,đôi khi tôi vẫn băn khoăn không rõ ngày xưa bố tôi đi học có phải vì lấy kiến thức, để có được công việc tốt và được xã hội nể trọng không, hay là vì một cô bé láng giềng láng tỏi láng gừng xinh xinh nào đó. Nhưng tôi biết nếu hỏi thì bố sẽ chẳng bao giờ đưa ra một lý do kiểu đó. Mà tôi cũng thế thôi, sau này tôi cũng sẽ bảo với con tôi rằng : Con phải đi học, học lấy kiến thức, để có được một công việc tốt, để được xã hội nể trọng. Nếu không đi học thì cuộc đời con sẽ vô cùng đen tối, con chỉ có nước đi bán bánh mì hoặc đi nhặt rác tự do thôi con ạ.
Chứ ai lại nói thật, thế thì mất hình tượng lắm!
Nếu trung bình chúng ta sống đến 70 tuổi, tính cả 3 năm học mẫu giáo và học hết đại học thì chúng ta phải đi học trong 20 năm ( đấy là trong điều kiện lý tưởng, thi phát đỗ ngay chứ không phải học lớp 13 nhé) tức là tiêu phí gần 1/3 cuộc đời của mình cho việc này.
Vậy lý do gì để đi học?
Khi tôi còn nhỏ, bố tôi bảo rằng nếu không đi học thì chỉ có nước đi bán bánh mì thôi con ạ. Còn chú tôi thì bảo em tôi rằng nếu nó không học thì sau này cho đi nhặt rác tự do. Nghe kinh khủng phết nhỉ. Hồi bé, nghe dọa thế tôi sợ lắm và không dám ỉ ôi bịa ra lý do đau bụng đau đầu gì gì để xin nghỉ học nữa. Nhưng thực sự có những lúc tôi cảm thấy, thà đi bán bánh mì hay đi nhặt rác còn hơn phải đi học. Đó là những lúc quên làm bài tập bị làm bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh, đó là lúc quay cóp bị bắt quả tang, cũng lại bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh…thật là khủng khiếp.
Các bậc bố mẹ cũng hay chỉ cho con mình những tấm gương học giỏi đã thành đạt ra sao, như thể đó là kim chỉ nam cho con mình và rằng không học, thì sẽ chẳng có gì cả. Tôi còn nhớ một lần lúc đang chơi bi với anh tôi ngoài cửa bỗng thấy có một cái xe ô tô bóng nhóang đi ngang qua và bỗng dưng đỗ xịch lại ngay trước cửa nhà tôi. Sau đó, một người đàn ông ló cổ từ trong xe ra và gọi tên bác tôi. Lúc ấy bác tôi đang dọn hàng, giật mình quay lưng ra và nhận ra đó là bạn học cấp 3 của mình. Dĩ nhiên, họ tay bắt mặt mừng và hỏi thăm sức khỏe, gia đình của nhau. Chỉ vậy thôi, rất nhanh, rồi chú ấy chào bác tôi và nói có việc gấp nên phải đi. Sau khi chú ấy đi khỏi bác bảo anh em chúng tôi rằng hãy cố học hành để sau này được như chú ấy. Lúc đấy, tôi với anh tôi nhìn theo cái ô tô của chú mà lòng đầy ngưỡng mộ và tràn đầy khí thế học hành, tưởng chừng từ lúc ấy chúng tôi sẽ giã biệt truyện, đê, nhảy dây, bắn bi và đủ trò khác chỉ để chú tâm cho học hành thôi ấy. Nhưng tôi và anh cũng chỉ chăm chỉ được vài hôm, rồi hứng thú học hành nó lại tụt xuống thấp dưới mắt cá chân và chúng tôi lại suốt ngày trốn nhà lên đê chơi. Vài tháng sau, lúc tôi quên mất cái chú lái ô tô rồi thì vô tình gặp lại và biết rằng hóa ra chú ấy làm lái xe cho ông giám đốc sở văn hóa thông tin. Thế là, lại thêm một lý do cho cái sự lười nhác đạt chứng chỉ ISO của tôi.
Thực sự thì tôi cũng hiểu rằng việc đi học nhiều lợi ích. Ngay cả lúc tôi trốn học tôi cũng hiểu điều đó. Vì rõ rệt rằng một đứa bé lên 5 cũng thấy rằng làm ông tiến sĩ ngày ngày xách cặp táp đi làm thì oai hơn nhiều so với anh chàng bốc vác. Nhưng một thứ lợi ích không có nghĩa nó thú vị, mà thông thường, thứ ích lợi nhất thì chán nhất. Đơn giản như thứ bổ dưỡng nhất với trẻ con là sữa thì không thể so sánh với Coca cola về độ hấp dẫn rồi. Tôi từng thấy có những đứa trẻ con có thể uống Coca ngày mấy lon. Và điều này diễn ra trong nhiều năm, chứ không chỉ có một đôi ngày. Khi khát, trẻ con thèm Coca, khi chẳng khát, cũng vẫn thích uống Coca. Uống lúc xem phim, lúc đi picnic,trong bữa cơm…nói chung là mọi lúc mọi nơi.
Tôi không quảng cáo cho Coca đâu nhé, tôi chỉ lấy Coca làm đối tượng so sánh với sữa thôi. Tôi chắc chắn là nếu bắt 1 đứa trẻ con uống 1 ngày 3 hộp sữa thì trong 1000 đứa sẽ có 999 đứa không thể làm việc đó ngày thứ tư. Nhưng nếu cho 1000 đứa trẻ uống 3 lon Coca 1 ngày thì tôi cá rằng ít nhất 2/3 trong số chúng có thể lặp lại việc đó trong nhiều năm.
Ở đây, tôi muốn nói, với trẻ con, đi học giống như uống sữa và đi chơi giống như uống Coca vậy. Ai cũng hiểu đi học là tốt nhưng mấy ai thích. Mà nếu thích, cũng ở mức vừa phải thôi, chứ không thể thích nổi khi bị nhồi nhét. Sữa sẽ ngon nếu 1 tuần chỉ uống chừng 3 hộp tôi, đi học sẽ vui nếu 1 tuần chỉ đi chừng 3 buổi thôi, và một năm, nên nghỉ hè chừng 9 tháng.
Thực nói ra thì xấu hổ, nhưng khi còn là trẻ con, thì số lượng lý do tôi có thể liệt kê ra để bài xích việc học, nó còn nhiều hơn số tóc trên đầu tôi trong khi lý do để thích, nói thực, chẳng hiều hơn số tiền trong cái ví của một kẻ lúc nào cũng lâm vào tình trạng rất bi đát về tài chính như tôi.
Lý do cho việc thích đi học :
Một là có rất nhiều bạn. Sau khi có nhiều bạn rồi thì có thể rủ chúng nó chơi đủ trò hay thậm chí, trốn học tập thể.
Hai là đi học mới biết chữ. Biết chữ mới có thể đọc truyện tranh.
Hết rồi, thực sự chỉ có bằng đấy lý do thôi. Nếu có liệt kê thêm được lý do nào chứng minh việc học nó hay hớm, thì đó là của bố mẹ tôi, chứ không phải tự tôi thấy thế.
Lý do cho việc ghét đi học:
Lúc học mẫu giáo thì rất sợ các cô giáo. Ở nhà chẳng ai bắt được tôi ăn cơm với giá xào và uống sữa đậu nành thì ở trường, tôi phải ăn sạch nhẵn, phải làm sao để cái bát sạch bóng không cần Sunlight.
Lúc học tiểu học vẫn rất sợ các cô giáo. Các bậc bố mẹ không bao giờ có thể hiểu rằng tuy cô không đánh như bố mẹ nhưng con mình nó vẫn sợ cô giáo nó hơn. Nhưng tôi thì tôi hiểu. Thực ra nếu cô không mách tội thì ai buồn đánh chúng tôi làm gì. Mà nói thực, nếu đã phải đi học, thì một đứa trẻ ngoan nhất( như tôi đây) cũng có thể mắc phải một tỉ tỉ lỗi ấy: quên khăn đỏ, quên trực nhật, làm thiếu bài tập, đi học muộn… Vậy nên năm tôi học lớp hai, tôi đã nghĩ rằng sau này nếu mình làm thủ tướng, mình sẽ ban hành sắc lệnh cho trẻ con nghỉ hè 1 năm 9 tháng và các thầy cô giáo thì không bao giờ được phép mách tội học sinh.
Lúc học cấp 2 và cấp 3, tình hình cũng không mấy khá khẩm hơn. Dĩ nhiên tôi tìm ra nhiều hứng thú hơn trong việc học. Thậm chí có lúc tôi còn rất thích đi học nữa là đằng khác, cứ ở nhà là tôi không chịu nổi. Đó là vì năm tôi học lớp 8, tôi bỗng dưng quí mến bất thường cái anh bạn hiền lành gầy gò và học giỏi nhất lớp. Còn năm học lớp 10, tôi thích một anh chàng khác, béo hơn. Và lý do để tôi thi vào đại học, nói ra thật xấu hổ, tôi thích một anh chàng hơn tôi 2 tuổi, học cái trường đó. Mà nếu tôi vào đó thì tôi học năm thứ nhất, anh ta sẽ học năm 3, thế là cùng buổi với nhau. Ai dè người tính không bằng trời tính. Đúng lúc tôi vào trường anh ta lại đi du học mất. Thế là toi công tôi phải chui vào những cái lò bánh mì ở khu Bách khoa để luyện thi suốt mấy tháng trời. Bố mẹ, dĩ nhiên không bao giờ biết cái nguyên nhân xâu xa ấy, các cụ tưởng tôi hiểu ra chân lý của việc học, ấy là để lấy kiến thức, để kiếm công việc, tốt, để xã hội nể trọng..vân vân và vân vân nên cũng giống như bao bậc bố mẹ khác, vô cùng tự hào về tôi. Còn tôi, dĩ nhiên là im thin thít tuyệt không hé răng nói lời nào về lý do thích đi học của mình. Có điều,đôi khi tôi vẫn băn khoăn không rõ ngày xưa bố tôi đi học có phải vì lấy kiến thức, để có được công việc tốt và được xã hội nể trọng không, hay là vì một cô bé láng giềng láng tỏi láng gừng xinh xinh nào đó. Nhưng tôi biết nếu hỏi thì bố sẽ chẳng bao giờ đưa ra một lý do kiểu đó. Mà tôi cũng thế thôi, sau này tôi cũng sẽ bảo với con tôi rằng : Con phải đi học, học lấy kiến thức, để có được một công việc tốt, để được xã hội nể trọng. Nếu không đi học thì cuộc đời con sẽ vô cùng đen tối, con chỉ có nước đi bán bánh mì hoặc đi nhặt rác tự do thôi con ạ.
Chứ ai lại nói thật, thế thì mất hình tượng lắm!
Bạn biết yêu từ lúc nào?
Có phải năm 20 tuổi không?
Nếu đúng thì bạn hơi bị chậm phát triển đấy.
Hay từ năm 15 tuổi?
Thật tầm thường.
Tôi thì tôi biết yêu từ năm 4 tuổi cơ. Tới năm 15 tuổi thì tôi không thể nhớ hết tên những cậu bé mà tôi đã từng thích nữa. Chỉ nhớ một số thôi mà kể ra, dễ cũng dài như sớ táo quân rồi.
Mối tình đầu của tôi là bạn Long. Năm đầu tiên khi tôi đi học mẫu giáo, thì bạn học khác lớp tôi. Chúng tôi chỉ chơi chung vào giờ ra chơi thôi. Chúng tôi rất yêu quí nhau và thật tuyệt vì năm sau bạn đã chuyển sang học lớp tôi. Lý do không phải vì tôi đâu mà vì bạn ăn cơm rất chậm và ít nữa, trong khi cô giáo chủ nhiệm lớp tôi là người bón cơm giỏi nhất trường.
Quay trở lại chuyện về bạn Long nhé. Bạn là một cậu bé rất dễ thương. Mắt bạn rất to và bạn cười rất tươi. Bạn rất tốt bụng, bạn hay mang kẹo cho tôi ăn và đáp lại, tôi thể hiện sự tử tế của mình bằng cách ăn hộ bạn tất cả các món mà bạn không ăn được trong cả bữa trưa và bữa ăn lúc 2 giờ chiều nữa. Chúng tôi hợp nhau thế là cùng.
Nhưng chẳng ai có thể học mẫu giáo mãi được. Tôi và bạn đều phải lên lớp một. Bạn học trường nào xa ơi là xa ấy, chúng tôi đã không bao giờ gặp nhau nữa. Điều này làm tôi thực sự buồn, tôi đã tưởng sẽ chẳng gặp được bạn nào mà tôi quí như bạn Long nữa, nhưng tôi đã nhầm. Đời thay đổi khi ta thay đổi. Và đời thay đổi làm ta thay đổi. Thay đổi ở đây chính là việc tôi gặp bạn Tiến Tú năm học lớp ba, bạn Hải Hà năm lớp bốn và bạn Kiên năm lớp năm và tôi quên mất bạn Long. Thực tệ hại. Nhưng quả thực năm lớp ba tôi muốn lấy một người như bạn Tiến Tú, năm lớp bốn thì như bạn Hải Hà và năm lớp năm tôi nghĩ rằng ông chồng mẫu mực chính là bạn Kiên.
Kể ra thì tôi cũng hơi xấu hổ với cái gia sản tình ái đồ sộ của mình. Chỉ mới hết tiểu học mà đã 4 mảnh tình vắt vai rồi, chắc các bạn đang tính xem khi tôi học hết đại học thì bao nhiêu phải không? Nếu tính thì đừng chỉ dùng mỗi các ngón tay nhé, hãy dùng cả các ngón chân nữa mới đủ.
Nói thế thôi, chứ chuyện này tôi giấu biệt đấy. Cả nhà tôi, chẳng ai biết đâu. Bố mẹ những năm trước đây( chứ không phải bây giờ) đã rất tự hào về việc tôi luôn chăm chỉ học hành, không bao giờ vướng vào chuyện tình cảm giai gái. Đi đâu các cụ cũng khoe, nhưng cũng xin nhấn mạnh, đó là thời quá khứ. Còn giờ đây, dễ các cụ chỉ muốn tôi sa đọa thì tôi, sau bao năm mải mê chinh chiến và yêu đương, lại chẳng còn khả năng câu kéo ai nữa rồi. Thế nhưng giờ đây tôi lại có cái quyền rất hay hớm đó là rao giảng cho mấy đứa em họ về việc phải tập trung học hành, cấp hai với cấp ba mà yêu đương nỗi gì. Đại học mà yêu cũng còn quá sớm. Sự học là tối quan trọng. Học, trước khi là nghĩa vụ, thì nó là quyền lợi của mỗi người. Học giúp người ta mở mang kiến thức, dĩ nhiên kiếm được việc tốt hơn, gặp được nhiều người giỏi hơn. Từ đó suy ra sẽ kiếm được anh chàng khá khẩm hơn. Tóm lại,hoặc phải tập trung học hành không yêu đương, hoặc giả phải giả vờ làm con ngoan trò giỏi tài như tôi, nếu không thì kết cục là các bậc bố mẹ sẽ không hài lòng, sẽ cắt tiền quà vặt, sẽ cắt net, sẽ không cho đi chơi…vân vân và vân vân. Nhưng dĩ nhiên, cái vụ bắt chước tôi, thì tôi nghĩ trong bụng thế thôi chứ ai lại nói toẹt ra, mất hình tượng chết.
À nhưng có lẽ vì thế mà một trong mấy cô em thân mến của tôi đã bảo rằng: giờ không học đến lúc bằng tuổi chị vẫn có thể học. Giờ không yêu đến lúc bằng tuổi chị sợ là chả câu được ai nữa.
( có một sự thật là mọi động lực học hành này nọ của em đều vì giai cả. Chuyện em chui vào lò luyện thi BK bao tháng trời để vào trường NG đúng là vì có giai xúi bẩy em vào. Chuyện em đi học vẽ hồi xưa đầu tiên cũng vì bắt chước một anh giai, mãi lúc học mới thích. Học đủ thứ đều thế. Nhưng bố mẹ em đúng là đến bây giờ vẫn không biết. Hôm trước tự nhiên đến nhà bố mẹ ăn cơm thì có khách. Bác ấy hỏi mình sắp chồng con gì chưa, bố em còn tự hào khoe con bé nhà tôi nó ngoan lắm, bao nhiêu năm chỉ biết có học hành tuyệt đối không giai gái gì. Sau đó cụ kết luận một câu: nó tồ lắm
. Thật em hết cả hồn
)
Có phải năm 20 tuổi không?
Nếu đúng thì bạn hơi bị chậm phát triển đấy.
Hay từ năm 15 tuổi?
Thật tầm thường.
Tôi thì tôi biết yêu từ năm 4 tuổi cơ. Tới năm 15 tuổi thì tôi không thể nhớ hết tên những cậu bé mà tôi đã từng thích nữa. Chỉ nhớ một số thôi mà kể ra, dễ cũng dài như sớ táo quân rồi.
Mối tình đầu của tôi là bạn Long. Năm đầu tiên khi tôi đi học mẫu giáo, thì bạn học khác lớp tôi. Chúng tôi chỉ chơi chung vào giờ ra chơi thôi. Chúng tôi rất yêu quí nhau và thật tuyệt vì năm sau bạn đã chuyển sang học lớp tôi. Lý do không phải vì tôi đâu mà vì bạn ăn cơm rất chậm và ít nữa, trong khi cô giáo chủ nhiệm lớp tôi là người bón cơm giỏi nhất trường.
Quay trở lại chuyện về bạn Long nhé. Bạn là một cậu bé rất dễ thương. Mắt bạn rất to và bạn cười rất tươi. Bạn rất tốt bụng, bạn hay mang kẹo cho tôi ăn và đáp lại, tôi thể hiện sự tử tế của mình bằng cách ăn hộ bạn tất cả các món mà bạn không ăn được trong cả bữa trưa và bữa ăn lúc 2 giờ chiều nữa. Chúng tôi hợp nhau thế là cùng.
Nhưng chẳng ai có thể học mẫu giáo mãi được. Tôi và bạn đều phải lên lớp một. Bạn học trường nào xa ơi là xa ấy, chúng tôi đã không bao giờ gặp nhau nữa. Điều này làm tôi thực sự buồn, tôi đã tưởng sẽ chẳng gặp được bạn nào mà tôi quí như bạn Long nữa, nhưng tôi đã nhầm. Đời thay đổi khi ta thay đổi. Và đời thay đổi làm ta thay đổi. Thay đổi ở đây chính là việc tôi gặp bạn Tiến Tú năm học lớp ba, bạn Hải Hà năm lớp bốn và bạn Kiên năm lớp năm và tôi quên mất bạn Long. Thực tệ hại. Nhưng quả thực năm lớp ba tôi muốn lấy một người như bạn Tiến Tú, năm lớp bốn thì như bạn Hải Hà và năm lớp năm tôi nghĩ rằng ông chồng mẫu mực chính là bạn Kiên.
Kể ra thì tôi cũng hơi xấu hổ với cái gia sản tình ái đồ sộ của mình. Chỉ mới hết tiểu học mà đã 4 mảnh tình vắt vai rồi, chắc các bạn đang tính xem khi tôi học hết đại học thì bao nhiêu phải không? Nếu tính thì đừng chỉ dùng mỗi các ngón tay nhé, hãy dùng cả các ngón chân nữa mới đủ.
Nói thế thôi, chứ chuyện này tôi giấu biệt đấy. Cả nhà tôi, chẳng ai biết đâu. Bố mẹ những năm trước đây( chứ không phải bây giờ) đã rất tự hào về việc tôi luôn chăm chỉ học hành, không bao giờ vướng vào chuyện tình cảm giai gái. Đi đâu các cụ cũng khoe, nhưng cũng xin nhấn mạnh, đó là thời quá khứ. Còn giờ đây, dễ các cụ chỉ muốn tôi sa đọa thì tôi, sau bao năm mải mê chinh chiến và yêu đương, lại chẳng còn khả năng câu kéo ai nữa rồi. Thế nhưng giờ đây tôi lại có cái quyền rất hay hớm đó là rao giảng cho mấy đứa em họ về việc phải tập trung học hành, cấp hai với cấp ba mà yêu đương nỗi gì. Đại học mà yêu cũng còn quá sớm. Sự học là tối quan trọng. Học, trước khi là nghĩa vụ, thì nó là quyền lợi của mỗi người. Học giúp người ta mở mang kiến thức, dĩ nhiên kiếm được việc tốt hơn, gặp được nhiều người giỏi hơn. Từ đó suy ra sẽ kiếm được anh chàng khá khẩm hơn. Tóm lại,hoặc phải tập trung học hành không yêu đương, hoặc giả phải giả vờ làm con ngoan trò giỏi tài như tôi, nếu không thì kết cục là các bậc bố mẹ sẽ không hài lòng, sẽ cắt tiền quà vặt, sẽ cắt net, sẽ không cho đi chơi…vân vân và vân vân. Nhưng dĩ nhiên, cái vụ bắt chước tôi, thì tôi nghĩ trong bụng thế thôi chứ ai lại nói toẹt ra, mất hình tượng chết.
À nhưng có lẽ vì thế mà một trong mấy cô em thân mến của tôi đã bảo rằng: giờ không học đến lúc bằng tuổi chị vẫn có thể học. Giờ không yêu đến lúc bằng tuổi chị sợ là chả câu được ai nữa.
( có một sự thật là mọi động lực học hành này nọ của em đều vì giai cả. Chuyện em chui vào lò luyện thi BK bao tháng trời để vào trường NG đúng là vì có giai xúi bẩy em vào. Chuyện em đi học vẽ hồi xưa đầu tiên cũng vì bắt chước một anh giai, mãi lúc học mới thích. Học đủ thứ đều thế. Nhưng bố mẹ em đúng là đến bây giờ vẫn không biết. Hôm trước tự nhiên đến nhà bố mẹ ăn cơm thì có khách. Bác ấy hỏi mình sắp chồng con gì chưa, bố em còn tự hào khoe con bé nhà tôi nó ngoan lắm, bao nhiêu năm chỉ biết có học hành tuyệt đối không giai gái gì. Sau đó cụ kết luận một câu: nó tồ lắm
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét