
Chúng tôi là trẻ con. Trẻ con hiển nhiên thích truyện tranh. Khi tôi học lớp một thì bắt đầu có truyện doremon, rồi sau đó, đọc truyện tranh Nhật thành một trào lưu của trẻ con và thậm chí, bố mẹ của trẻ con.
Truyện khi ấy không có nhiều loại, và lại đắt. Đắt bởi lẽ tiền tiêu vặt cả tuần của tôi mới đủ mua một cuốn. Nếu không được đọc truyện, thì một đứa trẻ con 8 tuổi hẵn sẽ đau khổ tới mức không sống nổi nhưng nếu phải nhịn cả kẹo mút, cả ô mai, cả kem que và bỏng chỉ để mua truyện thì thà chết còn hơn. Vậy nên, với những đứa trẻ con hồi ấy, cửa hàng cho thuê truyện đúng là thiên đường trên mặt đất.
Tôi còn nhớ cửa hàng ấy ở một ngã ba, ngay lối rẽ vào truờng tiểu học của tôi. Nó không có cửa hàng mà chỉ là truyện xếp trên bờ tường ở ngay góc ngã ba thôi. Chúng tôi ngồi xúm xít trên thềm gạch, chầu chực tới lượt mình được thuê những cuốn mới ra với một lòng quyết tâm nhiệt tình và kiên nhẫn như các bà nội trợ xếp hàng đi mua gạo thời tem phiếu. Và khi cầm được quyển truyện trên tay thì chẳng còn biết cái gì khác nữa. Tôi còn nhớ, bao lần bà đi tìm anh em tôi về, đứa nào mặt cũng đỏ gay, mồ hôi chảy ròng ròng. Vì nắng, và vì nóng như thiêu. Bà đã cấm bao nhiêu lần, không được đi thuê truyện buổi trưa, nhưng chúng tôi không bao giờ nghe lời. Vì buổi sáng phải đi học, chiều mát thì đông quá rồi. Mà ngồi ngoài đường làm gì có đèn, 5 rưỡi chiều là xẩm tối rồi, muộn nữa thì không đọc nổi truyện. Trốn ngủ trưa đi thuê truyện, chúng tôi không bao giờ sợ nắng hay mưa…mà chỉ sợ bị phát hiện và tóm về. Mà bị tóm về là cầm chắc ăn đòn rồi. Vì bà và nhất là ông bác thân mến của tôi cho rằng, nắng thì như đổ lửa,mưa thì chẳng trú được vào đâu, ướt như chuột lột rồi về nhà kiểu gì cũng ốm. Vậy nên cứ phát hiện được là phải cho ăn đòn trước để răn đe cả hai anh em tôi. Người lớn có câu: nắng mưa là chuyện của trời. Nhưng khi nắng mưa tác động đến cái roi và cái roi tác động đến cái mông trẻ con thì có lẽ đấy không chỉ là việc riêng của trời nữa rồi.
Vì thuê truyện nhiều phiền tóai như vậy nên chúng tôi cũng tự mua rất nhiều, vì chờ đợi, hẳn chẳng phải chuyện dễ chịu gì. Trong bốn đứa, có lẽ bạn Khôi và bạn Dương là nhiều truyện nhất. Cũng dễ hiểu, khi ấy bố mẹ các bạn chưa sinh thêm em bé, nên các bạn được chiều. Còn tôi và anh tôi thì ít hơn. Nhưng dẫu sao, anh ấy cũng nhiều gấp mấy lần tôi. Bác tôi đã ban sắc lệnh rất rõ rang: hai đứa ở chung một nhà thì không bao giờ được mua hai cuốn giống nhau mà đứa này mua tập lẻ thì đứa kia mua tập chẵn, rồi đổi nhau mà đọc. Như thế thì đứa nào cũng đỡ tốn tiền. Nghe rõ như hai với hai là bốn, nhưng mọi việc diễn ra chẳng tốt như tôi tưởng.
Thú thực là từ bé, tôi đã là người thích ăn vặt. Kẹo mút, các loại ô mai, bỏng ngô, kem, kẹo mạch nha…và bao nhiêu thứ nữa tôi đều thích cả. Nói chính xác thì tôi thích tất cả mọi thứ mà bác béo trước cổng trường tôi bán. Và cũng chính vì lý do này, nhiều hơn một lần tôi đã không mua truyện vì trot tiêu hết rồi. Thế là anh tôi lại phải mua. Và không cho tôi mượn. Ki bo quá đi mất. Nếu tôi muốn đọc thì phải đổi bi ve. Một lần anh lấy của tôi dễ tới một chục viên ấy. Sau đó anh rủ tôi chơi bi, anh lại ăn thêm của tôi một đống nữa. Sau đó khi tôi hết bi thì anh bảo tôi có thể đổi truyện của tôi lấy bi, những cuốn nào tôi thấy chán chán ấy. Nghe thật là hợp lý, thế là tôi đổi. Toàn những cuốn đọc mãi chán rồi,chẳng đổi lấy bi cũng có làm gì đâu. Nhưng chỉ một thời gian sau, nếu tôi muốn đọc lại, tôi lại phải thuê của anh, và dĩ nhiên, móc bi trong túi áo ra mà trả. Cái vòng luẩn quẩn này cứ diễn ra mãi, cho tới khi tôi hầu như chẳng còn một cuốn truyện nào. Và khi ấy, anh cũng chán chơi bi, anh đổi sang nuôi cá chọi. Tôi có một lô những chuyện hay ho về cá chọi nhưng sẽ kể sau nhé, bây giờ nói tiếp về cửa hàng thuê truỵên.
Bỗng một ngày, anh tôi nhận ra rằng chúng tôi nên họp nhau lại và mở một cửa hàng cho thuê truyện. Vì rằng ở đấy phải chờ quá lâu, vì rằng nó nắng nóng như cái lò bánh mì, vì rằng nếu thuê mà quên đi trả thì mất thêm bao tiền, vì rằng vân vân và vân vân…mà chúng tôi sẽ cho thuê truyện, tiền kiếm được dùng để ăn kem và mua truyện mới mà chẳng cần nhịn ăn sáng. Cứ như vậy chỉ vài tháng chúng tôi sẽ có cả kho. Lớn lên có thể lập công ty cho thuê truyện, anh tôi làm giám đốc. Chuyện này, lại cũng giống như hai với hai là bốn vậy. Thế là ngay chiều hôm ấy, tôi với anh hùynh huỵch moi móc truyện từ gầm giường, gâm bàn, nóc tủ, thậm chí cả ở nhà tắm và nắp thùng gạo để mang sang nhà bạn Khôi tập hợp. Lúc sang tới nơi thì bạn Dương với bạn Khôi đã chất truyện thành một núi trên giường rồi. Ngay tối hôm ấy, khi bà tôi vừa dọn hàng, chúng tôi đã bày la liệt truyện ra vỉa hè. Thậm chí tôi còn lôi bảng và phấn ra viết: Cửa hàng cho thuê đủ mọi loại truyện. Và còn treo lên đàng hoàng.
Bọn trẻ con ở phố ùn đến đông lắm. Chúng tôi làm việc cực kì chuyên nghiệp. Muốn thuê thì đặt cọc và ghi sổ, lúc trả truỵên thì trả tiền cọc. Bắt chước bác cho thuê truyện không sai tí nào. Ngày đầu tiên, mọi chuyện diễn ra như mơ vậy. Chúng tôi có cả hộp tiền, dù đa số, là tiền lẻ.
Nhưng chỉ một tuần sau, rắc rối bắt đầu phát sinh. Nhiều đứa cứ mè nheo đòi thuê dù không đặt cọc. Đứa này là em gái của bạn của anh tôi, ừ thôi đồng ý. Đứa kia cùng lớp học thêm với bạn Khôi. Ừ đồng ý tiếp. Đứa nọ là con bác tổ trưởng tổ dân phố, bố mẹ bảo phải ừ. Rồi có đứa là bạn học cùng trường với tôi, tuy không cùng lớp nhưng bạn là sao đỏ mà tôi lại hay đi học muộn. Càng phải đồng ý. Thế là dần dà, chẳng ai đặt cọc nữa. Và thế là dần dà, chẳng ai mang truyện đi trả nữa. Chúng tôi phải phân công nhau đến từng nhà để đòi. Có bạn thì suốt ngày đi học không có nhà, có bạn nhà có con chó to như con khủng long,có bạn thì cứ cãi là đã trả rồi. Rốt cục, từ lúc mở cửa hàng tới lúc sập tiệm chỉ chưa đầy một tháng. Số truyện mới mua thêm được 3 cuốn, nhưng số kem đựoc nạp thêm vào người mỗi đứa dễ tới chục cái. Còn số truyện bị mất thì nhiều vô biên. Mà cũng chẳng rõ đứa nào mất nhiều hơn đứa nào. Nhưng điều kinh khủng nhất là lúc soạn lại truyện để đứa nào mang về nhà đứa nấy, thì chúng tôi cãi nhau to. Cứ mua giống nhau, rồi cho thuê mất bớt một vài cuốn, thì ai cũng cho rằng, những cuốn bị mất ấy, chắc chắn không phải của mình. Mà truyện nào chẳng giống nhau, các bậc bố mẹ cũng chẳng phân xử nổi. Thế là, anh tôi và bạn Khôi lao vào đánh nhau, bạn Dương thì khóc ầm ĩ. Bất đắc dĩ bốn đứa phân thành hai phe: tôi với anh tôi một phe, phe còn lại là bạn Khôi và bạn Dương. Thực ra tôi bị bắt buộc vào phe anh tôi chứ tôi chẳng cãi nhau và chẳng tranh giành với ai, không phải vì tôi hiền lành hơn,mà vì tôi góp ít truyện nhất nên bị mất ít nhất. Mà tôi cũng chẳng tiếc gì lắm, vì nếu không chỉ vài hôm nữa anh tôi lại rủ tôi chơi bi ngay ấy mà. Qua vụ này tôi kết luận: truyện hay bi hay ti tỉ thứ nữa đều chẳng tự nhiên sinh ra hay mất đi, chúng chỉ chuyển từ túi người này sang người khác mà thôi. Điều tệ nhất là chúng tôi giận nhau và ai ở yên nhà nấy, không chơi với nhau nữa. Anh tôi, sau trận đánh nhau thế kỉ với bạn Khôi,đã bảo tôi đừng đi sang hàng xóm chơi nữa. Ở nhà đọc truyện đi, anh sẽ cho mượn khỏi phải thuê. Tôi cũng hơi buồn vì không đựơc sang chơi với các bạn nhưng đọc truyện miễn phí thì thật quả là không tệ. Nhưng chỉ vài ngày sau đó, anh tôi thay đổi ý định. Anh làm lành với bạn Khôi và rủ bạn Khôi đi mua cá chọi. Còn bạn Dương lại lò dò sang nhà tôi rủ chơi tú lơ khơ. Thế là bốn đứa lại chơi với nhau, điều này tuyệt vời kinh khủng. Mỗi tội kèm theo nó là một điều không tuyệt cho lắm: đó là anh tôi rút lại lời hứa cho tôi đọc truyện miễn phí.
Bọn trẻ con ở phố ùn đến đông lắm. Chúng tôi làm việc cực kì chuyên nghiệp. Muốn thuê thì đặt cọc và ghi sổ, lúc trả truỵên thì trả tiền cọc. Bắt chước bác cho thuê truyện không sai tí nào. Ngày đầu tiên, mọi chuyện diễn ra như mơ vậy. Chúng tôi có cả hộp tiền, dù đa số, là tiền lẻ.
Nhưng chỉ một tuần sau, rắc rối bắt đầu phát sinh. Nhiều đứa cứ mè nheo đòi thuê dù không đặt cọc. Đứa này là em gái của bạn của anh tôi, ừ thôi đồng ý. Đứa kia cùng lớp học thêm với bạn Khôi. Ừ đồng ý tiếp. Đứa nọ là con bác tổ trưởng tổ dân phố, bố mẹ bảo phải ừ. Rồi có đứa là bạn học cùng trường với tôi, tuy không cùng lớp nhưng bạn là sao đỏ mà tôi lại hay đi học muộn. Càng phải đồng ý. Thế là dần dà, chẳng ai đặt cọc nữa. Và thế là dần dà, chẳng ai mang truyện đi trả nữa. Chúng tôi phải phân công nhau đến từng nhà để đòi. Có bạn thì suốt ngày đi học không có nhà, có bạn nhà có con chó to như con khủng long,có bạn thì cứ cãi là đã trả rồi. Rốt cục, từ lúc mở cửa hàng tới lúc sập tiệm chỉ chưa đầy một tháng. Số truyện mới mua thêm được 3 cuốn, nhưng số kem đựoc nạp thêm vào người mỗi đứa dễ tới chục cái. Còn số truyện bị mất thì nhiều vô biên. Mà cũng chẳng rõ đứa nào mất nhiều hơn đứa nào. Nhưng điều kinh khủng nhất là lúc soạn lại truyện để đứa nào mang về nhà đứa nấy, thì chúng tôi cãi nhau to. Cứ mua giống nhau, rồi cho thuê mất bớt một vài cuốn, thì ai cũng cho rằng, những cuốn bị mất ấy, chắc chắn không phải của mình. Mà truyện nào chẳng giống nhau, các bậc bố mẹ cũng chẳng phân xử nổi. Thế là, anh tôi và bạn Khôi lao vào đánh nhau, bạn Dương thì khóc ầm ĩ. Bất đắc dĩ bốn đứa phân thành hai phe: tôi với anh tôi một phe, phe còn lại là bạn Khôi và bạn Dương. Thực ra tôi bị bắt buộc vào phe anh tôi chứ tôi chẳng cãi nhau và chẳng tranh giành với ai, không phải vì tôi hiền lành hơn,mà vì tôi góp ít truyện nhất nên bị mất ít nhất. Mà tôi cũng chẳng tiếc gì lắm, vì nếu không chỉ vài hôm nữa anh tôi lại rủ tôi chơi bi ngay ấy mà. Qua vụ này tôi kết luận: truyện hay bi hay ti tỉ thứ nữa đều chẳng tự nhiên sinh ra hay mất đi, chúng chỉ chuyển từ túi người này sang người khác mà thôi. Điều tệ nhất là chúng tôi giận nhau và ai ở yên nhà nấy, không chơi với nhau nữa. Anh tôi, sau trận đánh nhau thế kỉ với bạn Khôi,đã bảo tôi đừng đi sang hàng xóm chơi nữa. Ở nhà đọc truyện đi, anh sẽ cho mượn khỏi phải thuê. Tôi cũng hơi buồn vì không đựơc sang chơi với các bạn nhưng đọc truyện miễn phí thì thật quả là không tệ. Nhưng chỉ vài ngày sau đó, anh tôi thay đổi ý định. Anh làm lành với bạn Khôi và rủ bạn Khôi đi mua cá chọi. Còn bạn Dương lại lò dò sang nhà tôi rủ chơi tú lơ khơ. Thế là bốn đứa lại chơi với nhau, điều này tuyệt vời kinh khủng. Mỗi tội kèm theo nó là một điều không tuyệt cho lắm: đó là anh tôi rút lại lời hứa cho tôi đọc truyện miễn phí.
Với người lớn, ốm là một việc tệ hại. Vâng, bây giờ mà nghĩ tới ốm đau thì tôi sợ chết khiếp. Phải nghỉ làm, nghĩa là bị một đống việc ùn lại. Phải trả tiền khám chữa bệnh( cái việc này luôn làm bệnh của người ta nặng hơn), nhà cửa thì ngập ngụa ra không ai dọn…Tóm lại, làm người lớn, thì nên khỏe như Herquyn. Nhưng làm trẻ con thì khác. Làm trẻ con, thi thoảng nên ốm một chút.
Tôi thực sự thích ốm. Điều này chẳng có gì lạ lùng. Trẻ con, đứa nào chẳng như tôi. Chỉ nên ốm vừa đủ thôi, nghĩa là trán hơi nóng một tí, đủ để bà cho nghỉ học nhưng chưa nặng đến mức được tặng đủ thứ để bồi bổ mà không ăn nổi hoặc giả, bị bác sĩ dùi cho mấy mũi đau điếng vào tay.
Thích ốm chưa đủ, tôi còn thích ốm theo kiểu rất chọn lọc. Chỉ nên ốm vào lúc gây ra tội lỗi gì đó tày trời mà bố mẹ chưa phát hiện ra, vào những ngày ở trường phải học toàn các tiết khủng khiếp hoặc thời tiết tệ hại, nóng như lò bát quái hay rét căm căm.
Rốt cục,khi tôi học lớp hai, cũng có một lần ông trời đóai thương tới tôi, nghĩa là ông ấy ban cho tôi một ít ốm vào đúng lúc tôi cần. Hôm ấy là thứ bảy đầu tiên của tháng năm, ngày mà phải học hai tiết văn của cô chủ nhiệm vô cùng hắc ám, lại thêm tiết sinh hoạt chung, quãng thời gian chúng tôi cứ giật mình thon thót xem mình có bị truy tội gì không. Kinh dị hơn nữa, cuối năm thi xong rồi nên cô hay giành cả hai tiết văn để truy tội chúng tôi. Người Mĩ có ngày black Friday thì tôi đây có ngày super black Saturday.
Nhưng mà hôm đấy tôi đã được nghỉ học. Thực ra tôi chỉ hơi sốt tí tẹo thôi, nhưng tôi cứ rền rĩ lên rằng đau đầu lắm đau bụng lắm khiến bà phải cho tôi nghỉ. Nhìn ra ngoài trời nắng như đổ lửa, tôi khóai chí vô cùng. Nghỉ học hôm nay lợi đơn lợi kép. Tôi thấy lòng mình lâng lâng, niềm vui của tôi lớn lao chắc chẳng thua gì bố khi đội bóng yêu thích của bố đoạt cúp hoặc niềm vui của mẹ khi giảm đi 1kg. Tôi nằm dài trên cái phản của bà, đọc truyện, ăn cháo rồi uống sữa. Hay nhất là không ai nhớ ra việc tôi chưa đánh răng buổi sáng. Sao tôi lại hạnh phúc thế cơ chứ?
Nhưng hạnh phúc chỉ kéo dài tới buổi trưa. Hôm đấy các bác tôi quyết định chiều nay cho tất cả trẻ con đi chơi công viên. Trời ơi, nhưng tôi lại phải ở nhà. Anh tôi háo hức tới mức không ngủ nổi mà cứ nằm nhìn đồng hồ chờ tới chiều,vừa nằm vừa cười hí hí. Còn tôi, tôi cũng đang bận nghĩ về kẹo bông, nhà gương, ca nô, chụp ảnh và lòng buồn khôn tả. Lúc nhìn thấy anh nhảy tót lên xe vẫy tay chào, tôi chỉ muốn khóc tóang lên, nhưng tôi chẳng tìm ra lý do nào chính đáng cả. Thực ra tôi khỏe lâu rồi, khỏe từ trưa nay cơ. Nhưng giờ tôi lại muốn phát bệnh vì phải ở nhà. Biết vậy sáng nay không mè nheo đòi ở nhà mà cứ đi học, dễ giờ này được đi công viên cũng nên.
Điều tệ hại nhất không dừng lại ở đó. Hôm thứ hai khi tới trường tôi mới biết hóa ra hôm thứ bảy đó, các bạn tôi được nghỉ 3 tiết cuối của cô chủ nhiệm và đi xem xiếc. Tuần trước bác trưởng ban phụ huynh báo hết vé nên học bình thường, ai ngờ tới phút cuối bác lại đặt được vé cơ chứ, thế là các bạn tôi tự nhiên được đi xem xiếc. Không những vậy, ban phụ huynh còn mua một thùng kem cho chúng tôi ăn, ăn thỏa thích tới hết thì thôi. Bạn Lan khoe đã kịp ăn hai cái kem. Tôi nghĩ nếu tôi đi học hôm đó, hẳn tôi phải ăn được bốn cái, vì tôi ăn nhanh gấp đôi bạn Lan mà. Ôi, dẫu sao, ngày hôm ấy, tôi cũng đã không đi học.
Tôi thực sự thích ốm. Điều này chẳng có gì lạ lùng. Trẻ con, đứa nào chẳng như tôi. Chỉ nên ốm vừa đủ thôi, nghĩa là trán hơi nóng một tí, đủ để bà cho nghỉ học nhưng chưa nặng đến mức được tặng đủ thứ để bồi bổ mà không ăn nổi hoặc giả, bị bác sĩ dùi cho mấy mũi đau điếng vào tay.
Thích ốm chưa đủ, tôi còn thích ốm theo kiểu rất chọn lọc. Chỉ nên ốm vào lúc gây ra tội lỗi gì đó tày trời mà bố mẹ chưa phát hiện ra, vào những ngày ở trường phải học toàn các tiết khủng khiếp hoặc thời tiết tệ hại, nóng như lò bát quái hay rét căm căm.
Rốt cục,khi tôi học lớp hai, cũng có một lần ông trời đóai thương tới tôi, nghĩa là ông ấy ban cho tôi một ít ốm vào đúng lúc tôi cần. Hôm ấy là thứ bảy đầu tiên của tháng năm, ngày mà phải học hai tiết văn của cô chủ nhiệm vô cùng hắc ám, lại thêm tiết sinh hoạt chung, quãng thời gian chúng tôi cứ giật mình thon thót xem mình có bị truy tội gì không. Kinh dị hơn nữa, cuối năm thi xong rồi nên cô hay giành cả hai tiết văn để truy tội chúng tôi. Người Mĩ có ngày black Friday thì tôi đây có ngày super black Saturday.
Nhưng mà hôm đấy tôi đã được nghỉ học. Thực ra tôi chỉ hơi sốt tí tẹo thôi, nhưng tôi cứ rền rĩ lên rằng đau đầu lắm đau bụng lắm khiến bà phải cho tôi nghỉ. Nhìn ra ngoài trời nắng như đổ lửa, tôi khóai chí vô cùng. Nghỉ học hôm nay lợi đơn lợi kép. Tôi thấy lòng mình lâng lâng, niềm vui của tôi lớn lao chắc chẳng thua gì bố khi đội bóng yêu thích của bố đoạt cúp hoặc niềm vui của mẹ khi giảm đi 1kg. Tôi nằm dài trên cái phản của bà, đọc truyện, ăn cháo rồi uống sữa. Hay nhất là không ai nhớ ra việc tôi chưa đánh răng buổi sáng. Sao tôi lại hạnh phúc thế cơ chứ?
Nhưng hạnh phúc chỉ kéo dài tới buổi trưa. Hôm đấy các bác tôi quyết định chiều nay cho tất cả trẻ con đi chơi công viên. Trời ơi, nhưng tôi lại phải ở nhà. Anh tôi háo hức tới mức không ngủ nổi mà cứ nằm nhìn đồng hồ chờ tới chiều,vừa nằm vừa cười hí hí. Còn tôi, tôi cũng đang bận nghĩ về kẹo bông, nhà gương, ca nô, chụp ảnh và lòng buồn khôn tả. Lúc nhìn thấy anh nhảy tót lên xe vẫy tay chào, tôi chỉ muốn khóc tóang lên, nhưng tôi chẳng tìm ra lý do nào chính đáng cả. Thực ra tôi khỏe lâu rồi, khỏe từ trưa nay cơ. Nhưng giờ tôi lại muốn phát bệnh vì phải ở nhà. Biết vậy sáng nay không mè nheo đòi ở nhà mà cứ đi học, dễ giờ này được đi công viên cũng nên.
Điều tệ hại nhất không dừng lại ở đó. Hôm thứ hai khi tới trường tôi mới biết hóa ra hôm thứ bảy đó, các bạn tôi được nghỉ 3 tiết cuối của cô chủ nhiệm và đi xem xiếc. Tuần trước bác trưởng ban phụ huynh báo hết vé nên học bình thường, ai ngờ tới phút cuối bác lại đặt được vé cơ chứ, thế là các bạn tôi tự nhiên được đi xem xiếc. Không những vậy, ban phụ huynh còn mua một thùng kem cho chúng tôi ăn, ăn thỏa thích tới hết thì thôi. Bạn Lan khoe đã kịp ăn hai cái kem. Tôi nghĩ nếu tôi đi học hôm đó, hẳn tôi phải ăn được bốn cái, vì tôi ăn nhanh gấp đôi bạn Lan mà. Ôi, dẫu sao, ngày hôm ấy, tôi cũng đã không đi học.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét