Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc Sống & Sắc Màu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc Sống & Sắc Màu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Trò đời - La Nguyễn Quốc Vinh ( truyện hay nên không cần hình minh họa )

Viết truyện này mà tay tôi cứ run rẩy. Truyện tàn nhẫn đến đáng sợ, tôi vừa viết vừa loay hoay tìm lối thoát cho các nhân vật của mình. Nhưng dường như, cuối cùng tôi đã thất bại… 



Chiều… 
Gió thổi xàn xạc vào những tán cây, mây đen kéo vần vũ, trời sắp chuyển mưa, tối sầm… 


Rồi trời cũng mưa thật, mưa bôi lem luốc con đường nhựa còn đang thi công dang dở. Tiếng mưa lào rào trên mái nhà đánh thức bà Hạnh giữa cơn mê trái buổi. Nền nhà lênh láng nước, bà Hạnh xắn ống quần rồi chạy ra đóng vội cánh cửa sổ. Theo thói quen, bà nhìn xuống lòng đường, phát hiện một dáng người gầy gầy lấp ló trước cổng, bà không khỏi thắc mắc. 


Mở cửa, nỗi ngạc nhiên xem lẫn hồi hộp khi trước mặt bà là một cô bé chừng mười hai tuổi, da đen nhẻm, đầu tóc rối bù, ướt sũng vì trời mưa, trên tay cô bé là một bó hồng nhung, cô bé trao bó hoa cho bà Hạnh một cách lễ phép rồi nói: 
- Có một chú kia nhờ con mang hoa đến cho dì. 
Ngắm đoá hoa đỏ thắm trên tay, bà Hạnh quay sang cô bé hỏi: 
- Chú đó dáng dấp ra sao, con có thể tả cho dì biết được không? 
Cô bé nhíu mày: 
- Dạ con không để ý, chú đưa cho con bó hoa và dặn con mang đến đây cho dì, rồi chú cho con ít tiền. 
Bà Hạnh xoa nhẹ mái tóc bẹp xẹp của cô bé, mỉm cười đồng cảm, bà nói: 
- Con có lạnh không? Vào nhà dì ngồi chơi một chút, đợi hết mưa rồi về. 
Cô bé thoáng chút ngại ngùng, lắc lắc đầu trong khi hai hàm răng sau đôi môi tím nhạt đánh vào nhau lập cập: 
- Dạ không! 
- Thôi vô đây, môi tái ngắt hết rồi kìa. Dì không ăn thịt con đâu mà sợ. 
Vừa nói bà Hạnh vừa kéo tay cô bé vào trong nhà. 
- Coi kìa, tội nghiệp chưa! Ướt hết rồi. Con cầm cái khăn và bộ quần áo này vào trong mà thay. Để vậy sẽ bị cảm lạnh đó. 
Nhận chiếc khăn và bộ quần áo từ tay bà Hạnh, cô bé lẳng lặng vào trong. Lát sau bước ra, bà Hạnh không khỏi bật cười khi thấy cô bé nhỏ thó trong bộ quần áo quá rộng, kéo cô bé lại gần, bà nói: 
- Nhìn con mặc áo của dì thật ngộ, nhưng như thế mới không bệnh được. Nhà con ở đâu? 
Cô bé lắc đầu, cúi gằm mặt: 
- Con không có nhà. 
Bà chau mày, lại một số phận đáng thương nữa đây sao? 
- Vậy con ở với ai? Ba mẹ con đâu? 
Cô bé lại lắc đầu, lần này cô bé hướng ánh nhìn về phía bà, gương mặt buồn thiu: 
- Ba mẹ con bỏ nhau, bỏ con rồi, ba con có vợ khác, người ta nói vợ khác của ba con là gái bia ôm. Gái bia ôm là ai vậy dì? 
Bà Hạnh nghe đến đây, sượng sùng, hai tay bà không còn nắm tay cô bé nữa, bà quay mặt đi nơi khác, cố giấu vẻ ái ngại. “Gái bia ôm là ai vậy dì?” Câu hỏi đó mỏng te yếu ớt, nhưng sao giống như quả tạ ngàn cân chì nặng con tim bà, vì một lẽ, bà cũng là gái bia ôm, cũng trải qua biết bao cuộc tình dễ dãi mà đích đến là khoái lạc, là tiền bạc, là phá hoại gia đình người khác… 
Chuông điện thoại reo lên, nghe tiếng chuông bà Hạnh như được giải thoát, bà đứng dậy chạy vội vào trong, không quên quay lại dặn dò: 
- Con ngồi đây chơi đợi dì nghe điện thoại một lát. Con xem TV không? Để dì bật TV cho con xem nghen. 
Thời gian trôi qua không biết là bao lâu, cuộc điện thoại cứ kéo dài, trong gian nhà nhỏ, chỉ còn văng vẳng tiếng cười khanh khách của bà Hạnh, tiếng nhạc xập xình trên TV. Trời đã tạnh mưa từ lâu, bà Hạnh cúp máy, sau đó sắp xếp đĩa trái cây mang lên gian nhà trước cho cô bé tội nghiệp, nhưng, gian nhà trống lõng, cửa mở toang, cô bé đã bỏ đi từ lúc nào. Bà Hạnh thở dài, tiếng nhạc trên TV làm bà khó chịu, với tay vặn nhỏ volume, bà ngồi xuống ghế, ngửa đầu ra sau, miên man trong lòng nhiều nghĩ ngợi… “ Cô bé này sao mà giống mình mấy mươi năm về trước…” Rồi bà nhắm nghiềng mắt, thả trôi mình vào những thời gian cũ… 
* * * 
Cái xóm nhỏ xác xơ nghèo nàn, hễ mùa nóng là nóng cháy thịt cháy da, mùa mưa là nước tràn lênh láng vào nhà. Cái xóm nhỏ siết chặt biết bao con người trong cái nghèo nàn túng quẩn. Và, giữa cái xóm nhỏ ấy, có cô bé Hạnh chới với không biết bấu víu vào đâu khi bị cha mẹ bỏ rơi, lúc đó Hạnh vừa lên mười tuổi. 
Giữa cảnh côi cút bơ vơ, Hạnh như người sắp chết chìm vớ được cái phao khi hay tin có một người họ hàng xa muốn nhận nuôi. Người mệnh danh là “họ hàng xa” đó được Hạnh gọi là cô Tuyết, chủ một quán bia phục vụ khách ăn chơi. Như một lẽ thường tình, sống với cô Tuyết, Hạnh phải “tiếp cô Tuyết phục vụ buôn bán để có đồng vô đồng ra” - theo lời cô Tuyết dặn. Mới mười tuổi, Hạnh phải hầu bàn cho những gã đàn ông. Lớn hơn một chút, khi cơ thể đã mơn mởn, Hạnh được cô Tuyết dạy phải biết cách ăn mặc để khoe nữ tính, Hạnh bắt đầu làm quen với những chiếc áo hở lưng, hở vai, hở ngực, những chiếc quần ngắn củn cởn bó sát chưa được nửa bắp đùi. Mười sáu tuổi, mắc một cái bẫy tinh vi của cô Tuyết, Hạnh đã mất trinh, để rồi “chập chững” những bước đầu vào nghề làm điếm. Cái tên Candy Hạnh cũng từ đó nổi như cồn trong giới ăn chơi. 
* * * 
Bó hồng nhung trước mắt nhoèn nhoẹt đi, bà Hạnh nghe cay cay nơi sống mũi, đứa bé gái nghèo nàn ướt lết thết như con mèo hoang kia thoáng qua một chốc trong cuộc đời bà, để lại cho bà đoá hồng nhung và những hoài niệm, những cắn rứt khôn nguôi…Nhìn cô bé, bà như thấy được chính bà ngày nào, tinh khôi, hồn nhiên , trong sáng, rồi bà chợt quặng lòng khi nhớ đến giọt máu của mình không biết bây giờ phương trời nào lưu lạc. 
“Con trai ơi, bây giờ chắc con đã trưởng thành rồi!” 
Bà chợt nhớ đến đứa con trai mà vì một phút nông cạn bà đã nhẫn tâm dứt bỏ, hai mươi năm rồi còn gì. 
* * * 
Tối… 
Bà Hạnh đứng trước gương, mặt bà thoáng buồn khi thấy mình trong gương héo hon tiều tuỵ. Gương mặt đã trét hai ba lớp phấn dày nhưng vẫn lộ những nếp nhăn, hai bắp tay thịt đã đổ chảy không còn săn chắc nữa. Nhìn đồng hồ đã bảy giờ, tới giờ hẹn, bà vội lấy thỏi son thoa nhẹ lên môi, xịt một làn nước hoa lên cổ, đóng cửa phòng, bà dắt xe ra khỏi nhà, hoà lẫn trong lòng người qua lại. 
Dừng bước trước căn phòng số 302 của khách sạn, bà Hạnh dùng tay ốp gọn lại mái tóc trước khi mở cửa. Cuộc điện thoại lúc chiều đã đưa bà đến đây, bà Hạnh vẫn nhớ rõ giọng nói sang sảng của người đàn bà môi giới bên đầu dây bên kia: “Yên tâm đi cưng! Em nhỏ thất tình, chán chê gái trẻ. Không có làm khó em đâu!”. Bà Hạnh nhếch môi cười rồi bấm chuông nhưng không nghe động tĩnh gì. 
Mở cửa 
Trước mặt bà, chiếc giường nệm phủ drap trắng xoá, có vẻ như trong phòng hoàn toàn không có ai. Bà đóng cửa thầm nghĩ chắc khách chưa đến, ngồi xuống giường, bà tranh thủ lấy ra hộp phấn chỉnh trang lại diện mạo. Thình lình, một vòng tay cứng cáp siết lấy bà một cách thô bạo(!) Bà hoảng hồn quay lại, đó là một gã thanh niên, gương mặt đỏ gay, hơi thở còn nồng mùi rượu, bà cười thầm: “Àh, chắc lại là cậu ấm thất tình nên ăn nhậu chơi bời cho quên đời đây mà.” Bà nhẹ nhàng vòng tay xuống định nới lỏng tay người thanh niên ra, nhưng càng lúc hai cánh tay càng siết chặt lấy bà, bà như bị siết đến ngộp thở trong một cái gọng kiềm. Đang bối rối hoảng sợ không biết phải làm gì, người thanh niên đã quật mạnh bà xuống, dùng hai tay xé toạc quần áo bà, gương mặt gã lúc này trông như con mãnh thú, hai mắt long lên đỏ ngầu, hơi thở hồng hộc ngấu nghiếng từng phần da thịt bà. Không vùng vẫy được, bà Hạnh nhắm nghiềng mắt chịu đựng sự dày vò, thỉnh thoảng bà lại rướn người lên khi thịt da bị cắn xé bằng răng. Chưa bao giờ bà Hạnh rơi vào trường hợp này, bà đâm ra lo sợ. Nhưng thật lạ, gã thanh niên to khoẻ kia cứ hết thô bạo rồi lại mơn trớn vuốt ve, hết mơn trớn vuốt ve rồi lại thô bạo…Khúc dạo đầu như thế là quá lâu, hình như gã đang mong đợi một điều gì đó. Gần nửa giờ đồng hồ trôi qua, gã thanh niên thở một hơi dài, bất lực buông thân thể nhàu nát đầy vết cắn của người đàn bà ra, gã đứng dậy, có vẻ thất vọng, mở ví lấy ra một xấp tiền rồi quăng lên người bà Hạnh. Chắc chắn đây là một gã thanh niên mắc chứng bệnh bất lực_ Bà Hạnh nghĩ vậy. Gã im lặng mặc quần áo vào rồi đẩy cửa bước ra. 
Bà Hạnh nằm đó, xơ xác, thẩn thờ. Nhìn dáng người thanh niên như một kẻ chiến bại yếm thế bước đi, bà bật khóc, bà như cảm thấy đau, một nỗi đau lạ lẫm, đau hơn cả những vết cắn hằn sâu trên da thịt đang rướm máu! 
* * * 
Trời gần sáng mà bà Hạnh cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cứ y như rằng hễ bà vừa nhắm mắt là cảnh tượng hãi hùng trong phòng khách sạn lại hiện ra: Gã thanh niên với thân thể cường tráng không một mảnh vải, đôi tay săn chắc như hai gọng kiềm cố bấu chặt lấy thân thể bà, hàm răng nhe ra như nanh sói cắn ngấu nghiếng vào cổ, vào ngực, vào cửa mình…tất cả hiện ra, rõ mồn một. Bà Hạnh lại một lần nữa nhói đau, những vết cắn kia như không phải chỉ cắn vào da thịt, mà còn đang nghiềng nát tâm can bà. Có một điều gì đó xáo trộn trong lòng kể từ lúc bà gặp người thanh niên bất lực nọ, bà đang cố lý giải cho cái cảm giác này, nhưng càng tìm cách lý giải, bà Hạnh càng bế tắc. Quá bối rối, bà nhấc máy điện thoại lên, nhưng rồi bà khựng lại đắn đo: “Sẽ gọi cho ai? Một khi cái tên Candy Hạnh này đã nhạt nhoà thì còn ai sẵn lòng nghe mình tâm sự nữa? Vả lại vào giờ này mấy ai còn thức?” Bà gác máy. 
Một cơn gió mạnh thổi tốc vào cửa sổ làm đoá hồng nhung trên bàn rơi xuống đất, để lộ ra một tấm danh thiếp nhỏ, bà Hạnh như sực nhớ điều gì đó, nhặt tấm danh thiếp lên, bà lẩm nhẩm dòng số điện thoại li ti, rồi bà đánh liều bấm số… 
Đầu dây bên kia, những hồi chuông đổ thật lâu nhưng không ai bắt máy. Bà lại thở dài, trằn trọc suốt đêm, chưa bao giờ bà thấy thấm thía ý nghĩa hai chữ cô đơn như lúc này. Cô đơn là khi người ta chẳng tìm thấy được những san sẻ từ đồng loại. Tự nhiên bà nhớ đến con trai da diết, bà ước chi ngày đó đừng nông nỗi thì giờ đây đã không phải cô đơn… 
* * * 
Năm đó Hạnh vừa tròn hai mươi tuổi, đã biết yêu. 
Người đàn ông đầu tiên Hạnh yêu say đắm là Hoàng - nhạc công của một ban nhạc nhẹ ở Sài Gòn. Cô đến với Hoàng không phải vì tiền, chỉ đơn giản cô nghĩ rằng đó là người đàn ông có thể mang đến hạnh phúc cho mình. 
Hoàng năm đó ba mươi tuổi, lớn hơn Hạnh cả một thập niên, nên trong mắt Hạnh, Hoàng luôn là một người vĩ đại. Yêu nhau được một năm, Hạnh có thai với Hoàng, cái bào thai là hậu quả của sự hớ hênh khi Hạnh tính toán sai chu kỳ kinh nguyệt. 
Nghe tin Hạnh có thai, Hoàng khuyên Hạnh nên phá bỏ với đủ mọi lý do, nào là chưa đủ khả năng nuôi con, nào là chưa đủ tiền làm đám cưới, nào là sợ Hạnh mang tiếng khi chưa chồng mà chửa, và hàng trăm hàng ngàn cái nào là khác nữa… Hạnh vẫn quyết tâm giữ cái bào thai. Rồi chuyện gì đến cũng đến, Hoàng bỏ Hạnh ra đi, Hạnh suy sụp hoàn toàn khi nghe Hoàng nói ra lý do mà anh cho là chính đáng nhất: “Vì cô là đỉ. Tôi làm sao biết được cái thai đó là của tôi hay của thằng nào khác?!” 
Quá đau khổ, Hạnh sinh non. Ngày Hạnh sinh, cô cứ mê sản gọi tên Hoàng, nhưng Hoàng đâu không thấy, chỉ thấy có cô một mình vượt cạn. 
Từ yêu chuyển thành căm hận, cô hận Hoàng vì đã phản bội bỏ rơi cô không thương tiếc, rồi cô hận luôn cả cái thai nhi mềm oặt đỏ hỏn kia, chính vì nó mà Hoàng bỏ cô, Hạnh như điên loạn, sức khoẻ suy giảm trầm trọng. Rồi những suy nghĩ nông nỗi, mù quáng đã khiến cô quyết định sai lầm, cô đã mang đứa con trai chưa đầy một tuổi cho một cặp vợ chồng hiếm muộn để đổi lấy một khoảng tiền. Cứ nghĩ như thế sẽ hả được nỗi căm hận trong lòng, nào ngờ xa con Hạnh mới biết, cô thèm được nghe tiếng oe oe khóc của con, thèm được ngửi mùi nước tiểu khai ngấy của con, thèm cái cảm giác hạnh phúc mỗi khi cho con bú, cái thiên chức làm mẹ mới vĩ đại diệu kỳ làm sao! Thế mà cô nỡ dứt bỏ cả một tình mẫu tử. Nỗi đau càng lúc càng sâu, nhất là mỗi khi bầu vú căng tức nhức nhối vì sữa, Hạnh vắt kiệt và khổ đau nhìn từng giọt trắng rỉ ra vô nghĩa. 
Quyết định xin lại con, Hạnh tìm đến nhà của đôi vợ chồng đó, nhưng khi đến nơi, Hạnh mới biết họ đã lên máy bay sang Mỹ định cư. Hạnh trở về, trong lòng không còn một tia hy vọng sống. 
* * * 
Người đàn ông bí ẩn gọi đến bà vào sáng hôm sau vì thấy có cuộc gọi nhỡ. Đúng như bà dự đoán, bó hồng nhung chẳng qua chỉ là một cách để bày tỏ tình cảm. Ông ta nói đã biết bà từ trước, nhưng ngại ngùng nên không dám tiếp cận. Bà Hạnh cười thầm, nghĩ trên đời sao còn có người như thế, đứng tuổi rồi mà cứ làm như thanh niên mới lớn. Bày đặt ngại ngùng e ấp làm gì, trái tim bà đã chai sạn từ lâu. 
Hai người gặp nhau trong một quán café. Nhìn người đàn ông Việt kiều ở độ tuổi trung niên phốp pháp bảnh bao, bà không thể ngờ đó là một người nhút nhát trong chuyện tình cảm (như ông đã nói). Ông không nói nhiều, chỉ lắng nghe và nhìn ngắm bà thật lâu, ông nói bà có đôi mắt rất giống vợ cũ, người vợ đã mất sau một vụ tai nạn xe hơi trên đường cao tốc. Ông trở về nước cũng là để quên đi chuyện thảm khốc đó, và rồi lại gặp bà.. Bà đã quen với những lời ví von kiểu như thế, nhưng nhìn đôi mắt đượm buồn của ông, bà biết ông không nói dối. Bà cười: “Còn em thì thấy đôi mắt anh rất quen.” 
Từ lúc gặp ông Từ, bà Hạnh bớt trống vắng. Bà hạn chế lại những cuộc rượu chè thâu đêm ở các quán bar, bà cũng từ chối hẳn những lời mời gọi của khách, đôi lúc bà tự hỏi không biết tại sao lại làm thế. Thời gian bà ở cạnh ông Từ càng lúc càng nhiều, cả hai bên cạnh nhau lúc đầu chỉ trên danh nghĩa là hai người bạn, cùng cô đơn, cùng mất mác, nên nương tựa vào nhau. Nhưng dần dần, cái gọi là tình bạn giữa hai trái tim đồng cảm đó không còn nữa, nó đã chuyển sang một cung bậc tình cảm khác. 
- Em thích trời mưa không? – Ông Từ hỏi khi trời đang mưa lắc rắc. 
- Không, mưa buồn lắm! Đời của tụi mình chưa đủ buồn sao anh? 
Cả hai cùng nhìn ra ngoài trời, mưa mãnh liệt, nhìn mưa người ta hay hồi tưởng nhiều về quá khứ. Cho nên không dưng bà Hạnh lại thốt lên: “Em nhớ con em quá!” Ông Từ hỏi, em có bao giờ tìm lại con chưa? Bà Hạnh lắc đầu, có tìm cũng vô ích, nó ở tận trời Tây, chắc giờ này đang sung sướng cùng ba mẹ nuôi của nó. Rồi bà khóc, ông Từ nắn nhẹ bàn tay bà, đề nghị: “Hay là em lấy anh đi…” Bà im lặng, ông tiếp: “Con của anh rồi cũng sẽ là con của em.” Những ngón tay bà lúc này siết chặt bàn tay ông, bà biết rằng đã đến lúc mình phải dừng chân, đã đến lúc mình cần một nơi để mà nương tựa. Lăn lộn suốt mấy năm qua trên biết bao chiếc giường nệm của biết bao khách sạn với biết bao gã đàn ông, cuối cùng được gì, còn lại những gì? 
Nhưng bà Hạnh vẫn cứ quay quắt lo, ai dám yêu và cưới một người đàn bà khi một ngày nào đó thức dậy phát hiện ra người nằm cạnh mình đã từng là một con điếm nổi danh một thời? Một lần bà hỏi: 
- Anh hiểu về em nhiều không? 
Ông Từ hỏi lại: 
- Em còn nhiều bí mật lắm sao? 
Bà Hạnh nhìn gương mặt tò mò đang nhíu mày thắc mắc của ông Từ, bà nghĩ lát nữa đây thế nào cái gương mặt này cũng thõng xúông, nghệch ra thất vọng não nề khi bà bật mí một sự thật xấu xa, rằng bà chỉ là một gái gọi hạng sang, chứ không phải một người đàn bà thất bại trong hôn nhân như đã từng tâm sự với ông từ lần gặp gỡ đầu tiên. 
- Nếu biết em là đĩ, anh có yêu em không? 
Ông Từ nhìn bà trân trối, không nói một lời. 
Bà Hạnh nhếch môi, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một tràng cười chua xót. Ông Từ nắm tay bà, vẻ mặt ảo nảo: 
- Em nói ra điều này làm chi? Chẳng thà… 
Chẳng thà em đừng nói, chẳng thà em cứ giấu giếm để trong lòng anh cứ nghĩ rằng em là một người-đàn-bà-bình-thường như bao người đàn bà bình thường khác, để anh yêu em, cưới em như yêu một người đàn bà, như cưới một người đàn bà chứ không phải là yêu và cưới một con đĩ, có đúng không?
Sau ngày hôm đó, bà Hạnh không gặp ông Từ nữa, bà cũng không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn của ông. Ngựa quen đường cũ, bà lại trở về quán bar dìm mình trong bia rượu… 
Bà không trách ông Từ, nếu đổi ngược lại là bà, thì bà cũng sẽ như thế mà thôi. Bản thân bà còn tự cảm thấy ghê tởm chính mình thì huống hồ chi là người khác. Bà nghĩ số kiếp mình chắc không thể nào có được một gia đình hạnh phúc, một thời thác loạn lừa tình, lừa tiền, cướp mất hạnh phúc của người ta, đã quá đủ rồi, còn có tư cách gì mà đòi hỏi ông Trời ban cho hạnh phúc?! 
Bà lại ngã vào biết bao vòng tay đàn ông khác. Nhưng ngững người đàn ông lịch lãm với địa vị và danh phận cao trong xã hội đó chẳng thể khiến bà được ủi an. Bên cạnh họ, bà chỉ thấy lợn cợn những ô uế, đục ngầu những nhầy nhụa. Bởi, bà chẳng còn phân biệt được ai là ai một khi những đàn ông đó trút bỏ y phục. Họ hòan tòan giống nhau khi đã trở nên trần trụi. Bà nhận ra chỉ có ông Từ là chốn bình an cho bà náu mình, ông khác xa những đàn ông khác, ánh mắt ông không hề dán chặt vào ngực của bà mỗi khi gặp mặt, bàn tay ông cũng chưa từng phiêu du vào từng ngõ sâu xác thịt của bà dù chỉ một lần. 
*** 
Một dêm mưa, sau khi rời khỏi quán bar và trở về xiêu vẹo trong men rượu. Bà Hạnh trông thấy ông Từ đứng mòn mỏi dưới ánh đèn đường ngang lối cầu thang dẫn lên căn hộ để chờ đợi. Bà vội vã quay đi, hấp tấp vẫy tay một chiếc taxi với ý định chạy trốn ông Từ. Nhưng ông Từ đã nhanh hơn, ông giữ chặt bà trong vòng tay mình, dìu bà lên căn hộ nhỏ. 
Trong ánh đèn neon bật sáng, bà Hạnh thấy ông Từ tái nhợt, rũ rượi. Bà thương cảm muốn ôm chặt ông nhưng vì chút lòng tự trọng còn sót lại, đôi tay bà cứ buông lơi, để mặc ông Từ rầu rĩ trong từng hơi thở dài… 
Bà Hạnh cố tỏ ra lạnh lùng: 
- Anh tới đây có việc gì không? 
Ông Từ nắn nhẹ bàn tay bà, nhưng bà nhanh chóng rút lại, thu vào mình. Ông Từ gục đầu buồn bã: 
- Anh… Anh nhớ em! 
Bà Hạnh cười lớn, tràng cuời như một lưỡi dao dài sắc béng cứa nát hai người, có lẽ vì đau mà mắt cả hai đỏ hoe. Bà Hạnh phanh áo, để lộ bộ ngực ra, hất mặt nhìn ông Từ khiêu khích: 
- Đừng tưởng con điếm này già rồi mà ngã giá bèo. Tôi không tính rẻ đâu. 
Ông Từ vội kéo áo bà Hạnh trở lại, rồi tiện tay ông ôm siết bà. Hơi ấm của ông làm dịu đi những nỗi đau. Bàn tay ông xoa nhẹ lên mái tóc rối, vỗ về. Bà Hạnh nức nở. Ông Từ áp mặt mình vao mái đầu bà, lặng yên… 
Đêm đó, hai người ở bên nhau. Ngoài trời mưa lại rỉ rả, tiếng mưa một bên tai, tiếng ông Từ đều đều một bên tai: 
- Anh muốn tiết lộ với em một bí mật! 
Bà Hạnh đặt một ngón tay lên môi ông Từ, ngăn lại: 
- Anh đừng nói! Em linh cảm những bí mật của chúng ta chỉ làm tổn thương nhau. – Bà tiếp – Em đến với anh chẳng phải vì quá khứ của anh, cũng chẳng phải vì một bí mật nào của anh cả. Em chỉ yêu con người mà hiện tại em trông thấy, còn những việc ẩn khuất hoặc đã qua, em không quan tâm. 
Ông Từ gỡ nhẹ tay bà Hạnh khỏi môi mình rồi đặt nụ hôn lên đó. Ông mỉm cười: 
- Bí mật này không kinh khủng lắm đâu. Anh nghĩ nó sẽ khiến em hạnh phúc! 
Bà Hạnh nhổm dậy, nhìn ông Từ đầy thắc mắc. 
Giọng ông Từ lại đều đều: 
- Cả một đời người, ai cũng có lúc phạm sai lầm. Có những lỗi lầm người ta không thể chuộc lại được; nhưng cũng có khi ông Trời thương xót, cho họ có cơ hội đền bù. Em biết không? Thực ra anh gặp em lần về nước này không phải do tình cờ, mà đã có kế hoạch từ trước. Con trai anh đã trải qua nỗi đau mất mẹ, và anh muốn bù đắp cho nó bằng cách tìm cho ra người mẹ ruột. 
Bà Hạnh nghe đến đây, cả gương mặt căng ra sững sờ. 
Ông Từ âu yếm nhìn bà Hạnh: 
- Anh chính là người đã nhận nuôi con trai em cách đây hai mươi năm! 
Bà Hạnh kinh ngạc, hai mắt bà trố ra, nhịp tim đập loạn xạ. Bàn tay bà run run nắm chặt tay ông Từ. Và khi ông Từ nhìn bà trìu mến, bà lại bắt gặp ánh mắt của người đàn ông năm xưa, một ánh mắt thân quen, đượm buồn, nhân hậu. Bà đã từng nhận ra nỗi cảm thông, thương xót từ đôi mắt đó cách đây hai mươi năm, khi ông Từ nhìn bà trao đứa con trai nhỏ. 
Bà Hạnh ôm gương mặt ông Từ trong đôi bàn tay mình, gục đầu vào trán ông mà khóc. 
*** 
Một buổi sáng tháng Mười, ông Từ mời bà Hạnh về nhà trên danh nghĩa một người bạn xa lâu ngày không gặp, cốt yếu là để bà gặp mặt đứa con trai. Khi bà Hạnh vừa trông thấy nó bước xuống từ cầu thang, bà ngất ngay tại chỗ. Ông Từ và đứa con trai không biết chuyện gì đang xảy ra, vội đưa bà vào bệnh viện… 


Chiều hôm đó, mọi người không thấy bà đâu nữa. Giường bệnh của bà trống hoác, chai nước biển đã cạn từ lâu. Người ta cho rằng bà trốn viện. Ông Từ lo lắng kiếm tìm, những cuộc điện thoại nối tiếp nhau réo rắt, những dòng tin nhắn liên tục đổ vào máy điện thoại của bà nhưng vẫn không nhận được phản hồi… 


Trời tối mịt, ngoài phố đã lên đèn. Chiếc điện thoại oằn mình reo lên báo một dòng tin nhắn cuối cùng rồi hết pin: “Em ơi, chẳng phải mình đang hạnh phúc lắm sao?” 
Bà Hạnh đọc tin rồi cười ứa nước mắt. Đôi cánh tay to khỏe như gọng kiềm của đứa con trai lại ám ảnh trong bà khiến vai bà run lên nức nở. Hạnh phúc nỗi gì?! Nếu lỡ một mai, thằng con trai vô tình thấy những vết răng đã thành sẹo trên thân thể mẹ kế của nó, nhớ ra người đàn bà đó đã từng loã thể oằn oại cùng nó trong phòng khách sạn như một con đỉ với khách mua dâm thì liệu có hạnh phúc nữa không? 
Và nếu lỡ một mai, trong một trò đùa ác nghiệt nào đó của số phận, nó nhận ra rằng mẹ kế của nó, con đỉ của nó, cũng chính là mẹ ruột thì… Trời ơi, tội tình gì hả, con ơi?! 


Bà ngồi thu lu trong căn phòng tối, biết ông Từ đang đứng ngoài cổng mỏi mòn chờ. 


Hai mắt bà đã sưng vù, tóc tai rũ rượi, bên cạnh là chai rượu tây đã gần cạn, bà cứ ngồi hàng giờ đồng hồ để gặm nhắm nỗi đau. Nỗi đau này quá lớn, như nặng trĩu tấm thân bà, khiến lưng bà còm xuống lộ rõ nét già nua. Theo thói quen, bà vô thức ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực trở lại, cái thói quen này có từ lúc bà mang danh Candy Hạnh đến nay; rồi bà lại cười một mình. “Đồ đỉ già, mày ngồi làm dáng để làm chi? Căn phòng này chỉ có mình mày, có còn ai để mắt xem mông mày to bao nhiêu, ngực mày nở bao nhiêu đâu. Mày làm đỉ, đến con trai ruột cũng không chừa - Bà cười nức nở - Trò đời là vậy sao? Tao nên cảm ơn mày hay nguyền rủa mày đây? Cảm ơn mày vì đã để con trai tao sinh ra là một thằng đàn ông bất lực, để mẹ con tao không mang tội loạn luân, hay nguyền rủa mày vì mày cho tao gặp lại con trong cảnh trớ trêu nhục nhã, mày bắt buộc tao phải một lần nữa bỏ rơi máu thịt của mình, Trời ơi…” 
Cũng may đứa con trai không nhớ, có lẽ đêm đó trong cơn say tuý luý, nó chỉ biết người đàn bà trước mắt nó là một con đỉ, là vật thí nghiệm cho nó mặc sức dày vò, cắn xé đến tả tơi để thử bản lĩnh đàn ông, nhưng cúôi cùng nó vẫn là nó, thất bại, bất lực. 
Bỗng dưng, mấy vết sẹo trên thân thể bà nhói đau dữ dội! Bà thảng thốt nhớ lại lời ông Từ nói với bà đêm nào, có những lỗi lầm mà người ta không cách gì chuộc lại được. Bà đứng dậy, từng bước chân mỏi mòn kiệt quệ lê lết về phía ban công như kẻ mộng du… 
…từng bước… 
…từng bước… 
…ra khoảng không chênh vênh… 

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Cuộc sống - 07.01.2015

Cuộc sống
***
Cách đây mấy hôm, gần nhà trọ tôi có một đám tang. Cuộc sống xô bồ, đèn nhà ai nhà nấy sáng. Người xung quanh vội vã đi về trong những bận rộn của riêng mình, chỉ có thể một bên chậc lưỡi cảm thương, "thế sự vô thường, mới hôm qua còn yên tĩnh, hôm nay đã thấy kèn nhà ai kéo tang, người nhà ai than khóc", rồi khẽ niệm một câu giã biệt cho người đã chết, dù, không biết người đó là ai.

Thế rồi thôi.
Hôm qua, tình cờ, tôi đi ngang qua đoạn đường có đám tang ấy. Nhìn thấy ngôi nhà quen, trước đây đã từng đi qua, treo đầy băng lụa trắng. Chợt nghe tiếng khóc não nề, "Con ơi, con còn trẻ như thế, con còn trẻ như thế..." Câu khóc khiến tôi giật mình. Mạn phép nhìn vào bàn thờ trước sảnh nhà, liền ngẩn ra bần thần. Trên bàn thờ là bức ảnh cậu con trai trẻ của nhà ấy, gương mặt thanh ưu, phía dưới, mẹ nó bà nó đầu đeo băng trắng áo xô lấm bùn nằm dài ra sàn nhà mà khóc. Rất thê lương.
Đó là cậu trai trẻ mà vài hôm trước tôi vẫn còn chạm mặt, và, còn khỏe mạnh.

***
Nhà ấy có một quán nước lề đường. Tôi vẫn thường uống trà đá khi chạy bộ buổi đêm ở công viêc. Không thân không quen, nhưng ít ra cũng gọi là biết mặt. Cậu trai trẻ ấy không có bố, tôi nghĩ thế, vì chưa từng thấy đàn ông ở cái nhà ấy bao giờ. Mỗi chiều, bà ngoại, bà mẹ, và cậu trai trẻ, lại lích kích dọn hàng bày biện các thuốc lá thuốc lào kẹo lên cái bàn nước dọn hàng.
 Nhớ có khi đêm mùa đông, đi chạy xong ngồi nhâm nhi chén nước. Bà chủ quán ngồi một mình cũng châm một điếu thuốc rít một hơi và bắt chuyện:
Chuyện của bà đại khái là chửi bọn công an, dân quân đi tịch thu đồ của nhà bà, hoàn cảnh mấy em cave đứng vẫy khách lâu lâu ghé quán, chuyện ngày xưa bà đi cũng có công việc ổn định rồi chồng bà say rượu chết sớm để bà một mình nuôi con.
Nhắc đến con, bà thở dài:  Bảo rằng, hôm nay dọn hàng, con trai cô vấp ngã, vỡ mất mấy chai nước gần trăm bạc rồi bà nói : đấy mày xem, hoàn cảnh cô thế này, cũng không dám ốm đau nói dại nếu sau này cô chết, lấy ai lo cho thằng con cô. Khổ thân cái thằng nó lại khù khờ ngây dại. Không có cô, làm sao nó trong cái xã hội này."

Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ cùng làn khói thuốc trong không gian lạnh giá tù mù của quán. Cười gượng động viên một câu : sống chết có số, bà cứ lo bán thêm loại hàng cho nó có thêm vài đồng dư dả ấy rồi tôi trả tiền rồi đứng lên.
Trong đầu vẫn loanh quanh câu nói, "nếu lỡ mai cô chết, biết lấy ai lo cho thằng con cô."
Bẵng cho đến hôm kia, thật trớ trêu, người con trai ấy đã ra đi trước mẹ mình.
***
Đám tang nhà ấy đã dọn. Lúc đi ngang qua không còn nghe thấy tiếng kèn trống thê lương nữa. Dẫu vậy, không khí âm u buồn bã vẫn còn.
Tôi đứng trước cửa tiệm tạp hóa quen, trong lúc chờ lấy đồ, bèn nghe bà chủ tiệm kể lể.
Này, cháu có biết đám tang của thằng nhỏ... nhà.... mới đây không?
Vâng ạ. Thật là khó ngờ.
Ừ đấy. Mà  thằng nhỏ bình thường ngoan hiền lắm, hay giúp mẹ nó lắm. Mấy người quen trong xóm đi đưa đám rất đông. Tội nghiệp, ai cũng thương. Thằng nhỏ chết oan ức.
Tôi ngờ ngợ, "tại sao thế?"
Cô chủ quán vừa gói bọc đồ, thối lại tiền cho tôi, vừa thở dài mà rằng. "À thì, mẹ nó thiếu tiền, đi vay người ta. Bọn chủ nợ nó sai côn đồ đến lấy. Mẹ nó không có nhà. Chẳng biết làm sao, bọn kia lại đâm thằng nhỏ. Thằng nhỏ bị đâm, chảy máu, vẫn cố chạy, ra đến được chỗ công an phường, thấy mẹ nó ở đó. Rồi cứ thế mà ngã vào lòng mẹ. Công an đưa đến bệnh viện, nhưng mất nhiều máu quá nên phải chết. Trên tay mẹ nó. Hôm đó nó có chạy ngang qua chỗ cô này. Thật tội nghiệp."
"Tại sao lại đâm? Bọn đâm không bị bắt sao?"
"Bắt chứ. Bắt ngay tại chỗ. Nhưng mà có làm được gì. Tội nghiệp thằng nhỏ chết oan."
Nói rồi, cô chủ tiệm lại thở dài, tiếp tục lấy đồ cho khách khác, miệng vẫn chậc chậc, tội nghiệp, tội nghiệp.
Cậu trai trẻ kia, là chết oan sao?
***
Đâu đó trong một bữa tiệc ăn mừng Giáng sinh ở giữa phố, Có vị đại gia nọ, uống say chếnh choáng, mới ôm vai anh khách hàng trẻ mà lè nhè. Này, theo em anh là thằng chuẩn hay không?
Không nhân được câu trả lời, đại gia liền rút ví ra ngoắc một em PG, đặt một tờ năm trăm nghìn lên bàn, bảo em chỉ cần nói anh tốt,  chỗ này cho em.
Không cần nói cũng biết,  tờ 500k sau đó đã được vị đại gia tận tay nhét sâu vào túi quần cô gái..
***
. Chợt muốn thốt lên một câu, xã hội phù phiếm.



Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Tôi đã yêu em cô gái chốn thị phi - ST-

Kỹ thuật xoa bóp của em cũng khá so với những cô gái tôi từng được phục vụ. Ngay cả khả năng vuốt ve đàn ông của em cũng làm tôi rất kích thích. Tôi chưa từng khen cô gái massage nào nhưng đã phải thốt lên: “Em đẹp quá”.
Lâu lắm rồi tôi mới lại có cái cảm giác nhẹ nhàng trong tâm hồn như thời chập chững mới biết yêu. Trớ trêu thay, cảm giác này, hoàn cảnh này, giữa 2 con người này có lẽ mọi thứ dường như là giả dối. Tôi cũng mong rằng đó thực sự là điều giả dối. Tôi không quá trẻ cũng không quá già, ở cái tuổi 30 con người ta vẫn còn có thể yêu, yêu thật nhiều và yêu thật nồng cháy. Đối với tôi chuyện đó là không thể. Tôi từng có 3 mối tình sâu đậm, một mối tình học trò trong sáng, một mối tình ngây ngô khờ dại chứa đầy nước mắt và một mối tình yêu bằng lý trí.
Cảm giác yêu say đắm, đam mê trong tôi dường như đã tắt với hai mối tình đầu. Đến với người con gái thứ 3, tôi nguyện làm hết tất cả những gì có thể cho cô ấy. Sau 6 năm yêu nhau, tôi chăm sóc, quan tâm, cô ấy đã đáp trả cho tôi bằng một tấm chân tình. Đám cưới diễn ra với sự mong đợi của mọi người.
Rồi chúng tôi có một thằng con trai bụ bẫm. Trong hơn 6 năm yêu nhau và hơn 2 năm sau cưới, vợ chồng tôi chưa bao giờ to tiếng. Tôi luôn làm tròn nghĩa vụ làm chồng, làm cha, làm con rể. Vợ yêu tôi nhiều lắm, tôi cảm nhận được điều đó, chỉ có điều vợ không biết tình yêu tôi dành cho cô ấy chỉ là lý trí. Tôi đã chán nản với cái gọi là tình yêu, đến với vợ vì muốn làm tròn nghĩa vụ của một con người đó là lớn lên, lập gia đình, xây dựng sự nghiệp, sinh con đẻ cái.
Khi yêu nhau tôi chẳng nghĩ đến chuyện chia tay vì không có tình cảm, đi làm xa 2 năm cũng chẳng màng đến các cô gái xung quanh. Yêu nhau 6 năm tôi chưa bao giờ chung chăn gối với cô ấy. Đám cưới xong tôi và vợ mới quan hệ với nhau nhưng cảm giác rất trống rỗng, đa phần làm cho xong việc rồi thôi. Bây giờ có con rồi tôi càng thấy nhạt nhẽo mặc dù cũng có nhu cầu về tình dục. Thực sự tôi chán nản với cái gọi là tình yêu. Tình yêu của tôi bây giờ đơn giản chỉ là chăm lo thật tốt cho gia đình nhỏ của mình, đứa con là quý giá nhất.
Ở đời ai biết được chữ ngờ. Tôi thỉnh thoảng vẫn đi xông hơi massage, không phải vì nhu cầu sinh lý, chỉ đơn giản làm mới cơ thể mình thôi. Tôi chẳng bao giờ quan tâm các cô gái trong đó, dù họ đẹp đến đâu đi nữa cũng chẳng bao giờ tôi chú ý đến, bởi trong lòng đã nguội lạnh rồi.
Hôm nay gặp em, người con gái 24 tuổi, chúng tôi nói chuyện với nhau, lúc đầu chỉ là những câu chuyện phiếm qua loa như thường ngày. Em nói đã làm ở đó được hơn 3 năm, trong đầu tôi thoáng nghĩ, như vậy tôi là người đàn ông thứ mấy ngàn mà em từng tiếp sao? Chợt cái điều hòa phà hơi lạnh vào lưng, tôi có cảm giác nó như xuyên vào da thịt và làm lạnh buốt tâm hồn. Tôi tặc lưỡi nghĩ, thôi nằm thư giãn một chút cho xong rồi về.
Rồi những câu chuyện phiếm tiếp diễn. Tôi lạnh lùng đến mức từ lúc em bước vào phòng đến lúc này cũng chẳng thèm muốn nhìn mặt em. Sắc đẹp với tôi có lẽ như vô nghĩa chăng? Kỹ thuật xoa bóp của em cũng khá so với những cô gái tôi từng được phục vụ. Ngay cả khả năng vuốt ve đàn ông của em cũng làm tôi rất kích thích. Đến lúc này khi tôi quay lại mới nhìn thấy mặt em, cảm giác nhè nhàng thoáng qua, trông em xinh quá. Chưa bao giờ tôi lại khen một cô gái massage câu nào.
“Em dễ thương quá” tôi buột miệng nói câu đó khi nhìn vào mắt em, đôi mắt thật buồn. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau rất lâu, những điều trái ngược nhau cứ vang trong đầu tôi: “Cô ấy cũng chỉ làm massage thôi”, “Có thể vì hoàn cảnh gia đình nên mới làm nghề này”, “Mình đến đây để làm mới bản thân chứ không phải hám gái”, “Cô ấy điêu luyện như vậy biết đâu đã qua tay bao nhiều người rồi”, trong khoảnh khắc đó rất nhiều điều trong đầu tôi hiện ra. Thực sự là vậy, nhưng đâu thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Một diễn viên hay cô ca sĩ xinh đẹp trên màn ảnh biết đâu sống đê hèn giả dối ngoài đời, còn những con người xấu xí biết đâu ngày ngày họ đi quét rác làm sạch cho xã hội.
Đôi mắt em như hâm nóng trái tim tôi, cảm giác nhẹ nhàng trìu mến của thời mới biết yêu bỗng dưng sống lại. Em thật dễ thương, nhưng em quá sành vì nghề này. Tôi không ưa mấy cô gái đẹp vì họ thường hay chảnh với đời, với em tôi lại có cảm giác gần gũi lắm. Nhìn mái tóc em tôi biết không đi tiệm tóc nhiều, không mượt mà như các cô gái khác nhưng mái tóc đó mang hình bóng của những cô gái ngây thơ, trong trắng ngày xưa trong tâm trí tôi.
Tôi yêu lắm những mái tóc dài ngày xưa nhẹ nhàng bay trong gió cùng tung bay với tà áo dài trắng tha thướt. Bàn tay em mềm mại nhẹ nhàng, được cắt tỉa gọn gàng nhưng không có sơn móng tay, tôi thích nhìn những đôi bàn tay ấy. Khuôn mặt em trang điểm đơn giản vừa đủ chứ không lòe loẹt như các cô gái khác.
Những câu chuyện phiếm khiến tôi cảm nhận em là một người mạnh mẽ trong cuộc sống. Em cũng khao khát có được một tình yêu nhưng đang bế tắc vì hoàn cảnh hiện tại. Em không màng đến dáng vẻ bề ngoài của những gã trai đẹp. Em cũng có lòng tự trọng của riêng mình, cần sự chia sẻ giữa con người với nhau. Em chỉ lao động bằng đôi bàn tay của mình chứ không phải hạng gái nằm ngửa kiếm tiền. Chỉ vì xã hội biến chất nên nghề của em cũng phải biến chất mới tồn tại được.
Đến lúc này tôi mới cảm nhận được những cảm giác đã chết trong lòng từ lâu. Có thể là nó chỉ thoáng qua rồi mất đi nhưng sao trên đường về cứ nghĩ đến em. Trong căn phòng đó, tôi không có cảm giác hưng phấn về xác thịt, chỉ là lưu luyến mà thôi. Tôi thấy tiếc quá, tiếc cho em lạc chân vào đó. Có thể em không buôn da bán thịt nhưng những người đàn ông được em phục vụ gần như chỉ vì những thú vui nhục dục. Có thể em xem họ như khách hàng, phục vụ để kiếm tiền, em cần lắm một tình yêu như những người con gái khác. Hoặc có thể em đã lên giường với biết bao nhiêu người, cảm giác của tôi dành cho em là sự tiếc nuối.
Sống trong môi trường đó em khó mà kiếm được tấm chân tình, đàn ông đến đó đa phần vì nhục dục, họ thích các cô gái xinh đẹp phục vụ vì họ trả tiền chứ có ai đi vào đó kiếm người yêu. Cho dù có người cảm mến em như tôi thì cũng tặc lưỡi bỏ chạy chứ có người nào đi quen một cô gái như vậy. Cuộc đời thật trớ trêu, nghèo thì phải hèn. Ai mà không muốn mình sinh ra trong gia đình giàu có, được sung sướng hạnh phúc, có một tình yêu chân thành. Nhưng đời đâu cho phép chúng ta chọn lựa.
Tôi tiếc cho em, cũng tiếc cho tôi, tiếc vì chỉ là một người qua đường, không giúp gì được cho em thoát ra khỏi đó, tiếc vì tôi đã có gia đình êm ấm và không bao giờ phá tan gia đình mình. Tôi tiếc vì cuộc đời này bạc bẽo với những con người như em, tiếc vì tuổi xuân của em đang bị những người đàn ông bào mòn. Nếu có thể, mong em sớm ra khỏi con đường đó và tìm cho mình một tình yêu chân thành. Tôi thỉnh thoảng sẽ đến đó như trước đây để được gặp em, nhưng chỉ muốn tìm cái cảm giác của ngày xưa thôi.
Tôi không muốn đi vào cuộc đời em vì biết mình không thể mang hạnh phúc đến cho em. Tôi và em sẽ chẳng đi đến đâu cả nhưng mong em cứ mang đến cho tôi cái cảm giác đó, dù là giả dối hay chân thành đi chăng nữa tôi cũng cam lòng. Tôi sẽ là một người bạn đi bên đời em, sẽ cố gắng kéo em ra khỏi vũng lầy đó vì đã yêu em.
Có thể các bạn nghĩ tôi điên khi nói yêu một cô gái như vậy khi chỉ mới gặp lần đầu, nhưng mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Tôi không cần thể xác mà cần tâm hồn, cần cái tôi đã mất, cần cảm giác lưu luyến của ngày xưa, cần sống dậy trong tôi những cảm xúc đã mất. Tôi nhớ đến người xưa, yêu cái ngày xưa và bây giờ em đã mang lại cho tôi những cảm xúc đó.
Nguyễn


Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

Chuyện của Nấm - ST-

" Tối anh rảnh không? Em muốn gặp anh"
Nó nhắn tin như bắt buộc anh phải đến gặp nó.
Đang lang thang trong shop quần áo,không biết rằng anh bạn thân đang nôn nóng gọi cho nó những cuộc điện thoại dài. Hôm nay hình như có cuộc gặp mặt đồng nghiệp.
18h30, xúng xính váy áo như ai, bước lên con li bét tỳ của anh bạn mà vẫn văng vẳng bên tai lời cằn nhằn( hnay mình mặc đẹp cho ai chứ, hậm hực).
Hà nội về đêm đẹp hơn thât, hôm nay đẹp hơn nữa hay sao í.
Định bấm bụng không đi, gặp mặt đồng nghiệp mà chả có con gái đành xách mình đi cho gọi là.
Kể ra thì…
Anh bạn mình năn nỉ cũng có bài bản phết.
Thế là đi
Gặp anh ở đó,anh được cô bạn của bạn giới thiệu cho cô bạn cũng xinh xinh, ít nhất là ít tuổi hơn nó chứ chả bị gọi là gái già như mình-Ngẫm nghĩ sướng thật, mình đến đây mục đích chính chỉ có ăn.
Mà cũng chẳng để ý lắm, nó ngồi ăn tì tì bò khô hấp từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng ngoảnh lên cười duyên chút( đến giờ vẫn ế cho nên đừng trách ai)
Buổi gặp mặt kết thúc bằng cuộc bàn luận rôm rả với trò đuổi hình bắt chứ trên mạng.
Nó không nghĩ anh thích nó từ hôm đó. Nó không để ý cho đến khi anh nói ra, rõ ràng từng từ một, nghe mà lùng bùng cả lỗ tai.
Nó cười.
 Tự nhiên bị kéo vào 1 mối quan hệ 3 người mà ở đó, anh thích nó, nó thích người khác. *_^
Đi café với anh 2 lần thì bị anh tỏ tình, giọng tưng tửng chả giống ai, cũng chả có ai như anh, nói ra quan điểm ngay từ đầu. Nó không từ chối cũng không tỏ thái độ gì cả
Tự nhiên nó muốn một quan hệ không rõ ràng.
Cái cách anh thích cũng lạ, không 1 tin nhắn hỏi han vào buổi ngày, buổi tối có khi anh chủ động gọi điện, nói những chuyện không đầu, không cuối. Cũng có lúc anh nhắn tin, những tin nhắn kéo dài, cũng với những chuyện không đầu không cuối.
Tuyệt nhiên, ban ngày, lắm lúc nó muốn có 1 tin nhắn thì …hãy nghĩ không với điều đó.
Rồi nó cũng đem cái thắc mắc đó hỏi anh.
“ Anh sợ em coi thường anh”
Chỉ có thế, đơn giản vì em đi làm, còn anh đang được nghĩ, anh ko muốn làm phiền em.
Rõ ràng và chi tiết.
Nó cũng chả muốn biết gì thêm
“ ĐI chơi đi” – ĐÓ là câu cửa miệng mỗi khi anh đi cùng nó, bất kể thời gian, địa điểm, không gian,..
Nó khó chịu, sau thành quen cũng như đơn giản theo cái cách anh giải thích:” vì anh muốn được gần em”.
Thế thôi.
Lâu dần, nó không còn khó chịu nữa
Nó cười
Cho qua chuyện.
Hôm chuẩn bị về quê.
Anh gọi chào tạm biệt nó, bảo nó có gì muốn nói với anh không?
Nó chúc anh về quê vui vẻ.
Quan điểm của anh, không bạn bè, không bạn thân, quen em vì chỉ muốn em làm bạn gái anh
2 tuần không liên lạc, tự nhiên nó thấy có gì đó không ổn. Nó bắt đầu thấy khó chịu trong người. Trước giờ cũng chưa ai đối xử với nó như thế, bị một người thích, cũng chính người đó bị làm cho lãng quên.

Hôm nay, cũng xúng xính trong chiếc váy lần đầu gặp mặt. Những bài nhạc Trịnh cất lên từng hồi, sự im lặng kéo dài nhiều hơn những câu chuyện đứt quãng.
Từng điếu thuốc được thay nhau đốt, bao nhiêu suy nghĩ của nó cũng tiêu tan.Nó muốn gặp anh sau từng ngày đó để biết cảm xúc nó đang nghĩ gì.
Nó không cho anh đưa về. CŨng chẳng còn cần thiết nữa.
Đêm Hà nội hôm nay đèn sáng rực mà nó như đi trong bóng tối.
Nó nhắn tin nói thật lòng những điều nó nghĩ.
Cảm ơn vì những gì đã qua . Anh trả lời , ngắn gọn nhưng đủ để nó hiểu.
Kết thúc cho 1 tâm trạng khá thoải mái.
Những ngày dài vẫn còn phía trước!
Hôm nay Hà nội lại nắng rực rỡ rồi

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

Mùa đông - Lạnh

Mùa đông đến, những cơn gió se lạnh, những đợt gió bấc thổi ném vào người mà thấy như ai lấy dao cắt da cắt thịt ta. Mọi người đều phải trang bị cho mình những chiếc áo thật ấm, những chiếc khăn thật dài, những đôi tất thật dày, những đôi giày thật đẹp, những chiếc mũ thật xinh để chống lại cái lạnh giá của mùa đông. Tất cả mọi người ai ai cũng sợ cái lạnh, cái lạnh được ví như con dao cắt da, cắt thịt, hoặc lạnh buốt đến tận xương.
Ơ miền Bắc Việt Nam khi nào nhiệt độ xuống dưới 10oc thì cảm thấy quá lạnh. Thông tin trên truyền thông đại chúng luôn nhắc nhở mọi người phải cảnh giác, phải giữ ấm cho người và vật nuôi, cây trồng, để chống trọi với cái lạnh. Nghe nói ở các vùng núi cao như Sapa, Mẫu Sơn của Lạng Sơn có khi nhiệt độ xuống 0oc, dưới 0oc nước bắt đầu đóng băng và có tuyết rơi. Đọc trên báo được biết nhiều nơi vì quá lạnh nên gia súc chết nhiều, thậm trí cả người cũng chết vì lạnh.

Cái lạnh chẳng trừ một ai. Cái lạnh nó đến với cả làng chứ chẳng riêng gì ai. Chẳng ai thích cái lạnh, cái rét làm gì cho khổ, nhưng cực chẳng đã, con người dù không muốn cũng phải chịu. Đi trong thành phố những ngày này, nếu quan sát kĩ, ta thấy những nghịch cảnh: người ngồi làm việc trong các văn phòng mặc ba, bốn tầng áo ấm mà vẫn thấy lạnh cóng, ở ngoài đường thấy mọi người đi xe môtô bịt kín, chỉ hở hai con mắt để quan sát đường đi, nhưng vẫn có những người nông dân phong phanh áo vải gánh những thúng rau, thúng hoa quả đi bán rong giữa lòng Thủ Đô, chạy te tát mỗi khi nhìn thấy công an đến. Rét như thế, nhưng về nhà quê thấy mọi người vẫn lội dưới ruộng nước cày cuốc, đắp bời, vơ cỏ. Nhìn thấy họ làm việc vất vả trong lạnh giá như vậy, tôi thấy sởn gai ốc. Có người ngủ trong phòng kín, có đầy đủ chăn bông gối đệm mà nhiều khi vẫn thấy lạnh, nhưng có biết bao nhiêu người trong các khu nhà ổ chuột, ở gầm cầu, nhà cửa của họ rất đơn sơ, tôi tự hỏi làm sao họ có thể qua được cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt ở miền Bắc. Nhưng lạ thay, họ vẫn phải sống, họ vẫn phải tồn tại năm này qua năm khác, thế hệ này qua thế hệ khác, và cái rét thì vẫn thế, vẫn theo họ và con cháu họ suốt đời. Có nhiều người vô gia cư nằm ngủ cuộn tròn trong những manh chiếu rách, với mấy bộ quần áo rách quấn kín lấy người, không chăn, không màn, không gối, không đệm.

Khi về đến nhà nằm trong chăn bông gối đệm làm tôi suy nghĩ rất nhiều về số phận của những con người đó, tôi tự đặt câu hỏi, nhà cửa của họ đâu? Con cháu của họ đâu? Người thân của họ đâu? Mà sao họ phải nằm ở vỉa hè không tấm chăn, gió tự do đùa giỡn như vậy? Liệu họ có chịu nổi cái lạnh như vậy hay không? Liệu họ có thể sống qua được cái mùa đông giá lạnh đáng sợ như vậy không? Quả là cái lạnh ghê sợ của mùa đông.

Trong xã hội văn minh, hiện đại ngày nay còn có những cái lạnh, thiết nghĩ, còn đáng sợ hơn cái lạnh của mùa đông nhiều và rất nhiều lần. Cái lạnh của lòng người, cái vô cảm của con người, đó là khi ta nhìn thấy những người đau khổ mà không có chút động lòng; hoặc khi ta thờ ơ trước những bàn tay xương xẩu đang dơ lên xin ta chỉ một đồng tiền lẻ để sống qua ngày, khi ta lãnh đạm trước những người gặp cảnh khó khăn cần đến ta. Không gì lạnh hơn những con người "lương tháng thì có, lương tâm thì không", khi một bác sĩ để một người nghèo không có "phong bì" phải chết oan khi vào bệnh viện cấp cứu. Không có cái lạnh nào bằng cái lạnh của một cán bộ khi hạch sách người dân khi họ đến xin một chữ ký mà không có "phong bì". Không có cái lạnh nào bằng cái lạnh khi người khác chào hỏi mà ngoảnh mặt đi không trả lời, khi người với người nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng xa cách, nói với nhau những câu lạnh nhạt xỉa sói không lọt được vào tai, khinh bỉ nhau, nói xấu nhau, thấy ai hơn mình thì buồn, tìm cách trừ diệt, hạ bệ.

Cái lạnh lọt cả vào những nơi được coi là tốt nhất, ấm nhất của xã hội, nơi người "kĩ sư tâm hồn" thay vì nói sự thật, nói chân lý, thì lại gieo rắc những tư tưởng, những triết lý sai lầm, những điều đi ngược với chân lý, đi ngược với lương tâm con người.

Cái lạnh thâm nhập cả trong gia đình khi con cái lạnh nhạt với cha mẹ, để cha mẹ chịu đói, rét, để cha mẹ phải đi ăn xin, tục ngữ có câu: "lúc sống con chẳng cho ăn, đến khi thác xuống làm văn tế ruồi". Vợ chồng lạnh nhạt với nhau dẫn đến ly dị, bỏ con bơ vơ vất vưởng. Anh em lạnh nhạt với nhau, khinh bỉ nhau chỉ vì những chuyệt rất nhỏ dẫn đến chia rẽ nhau, cổ nhân có câu: "anh em thì thật là hiền, chỉ vì đồng tiền mà mất lòng nhau".

Mức sống của xã hội càng lên cao thì cái lạnh lòng người càng lộ rõ: có những người quý chó hơn người giúp việc, quý chó hơn đồng loại, quý chó hơn người trong nhà.

Không biết bao nhiêu con người đang chết dần chết mòn, chết dai dẳng, chết âm thầm không phải vì cái lạnh của mùa đông mà là cái lạnh của lòng người. Có người chết lạnh giữa mùa hè nóng bức, có người chết lạnh giữa chăn bông gối đệm, có người chết lạnh trong biệt thự, có người chết lạnh trong khách sạn, có người chết lạnh giữa những người thân. Có thể số người chết vì lạnh, cái lạnh của lòng người còn lớn hơn rất nhiều lần so với số người chết lạnh vì thời tiết.

Cái lạnh của thời tiết đã là rất đáng sợ với những người nghèo, những người sống vô gia cư, vô tài sản, với những người sống bằng nghề bới rác, những người làm ruộng, lội ngập sâu trong nước. Nhưng còn chưa đáng sợ bằng những cái lạnh do con người gây ra cho nhau, cái lạnh lòng người quả là đáng ghê sợ hơn gấp bội phần.

Jos. Hồng Ân

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Không biết tên - Sưu Tầm-

Một xã hội có tình người có lẽ là mong muốn của không chỉ những người bất hạnh như cô gái trong câu chuyện mà là của tất cả mọi người, ngay từ lúc này bạn và tôi, hãy cùng chung sức xây nên một xã hội như thế.

Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
Một câu chuyện có thật và đáng suy ngẫm về tình người
-“Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói:
-“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
-“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ.
Ông từ chối xuống xe, và nói:
- “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”
Cô lái xe nhăn mặt nói:
“Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:
-“Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!
Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.
Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận:
-“Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!
Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.
Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.
Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe:
-“Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”
Cô gái không nói gì và chiếc bus ngày càng lao nhanh hơn. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.
Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng. Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

NGÀY TA IM LẶNG - ST-

Anh nhận ra anh đang ảo tưởng về mối quan hệ với Mai. Và khoảng trống trong anh, từ khi Mai xuất hiện, vẫn chưa thể được lấp đầy.

***

Càng gần cuối năm thì không khí càng bức bối khó chịu. Rét khô ở đâu kéo về, gây lạnh cóng đôi tay nhưng nóng khô cả cổ. Ở quán cà phê quen, Huy nhìn vào khuôn mặt vị khách xa lạ trước mặt mình. Anh ta đang chậm rãi trình bày về dự án mới với vẻ thuộc làu mệt mỏi, tựa như đã lặp lại câu chuyện này với rất nhiều người. Huy khoát tay: "Cứ gửi hết tài liệu qua email, tôi sẽ tự động kiểm soát được tình hình". Người lạ thở phào vì gặp được khách hàng dễ tính, vội chuyển chủ đề sang chứng khoán. Mùi thuốc lá đâu đây gây oi không thể tả. Bỗng điện thoại rung. An hỏi tý nữa họ đi ăn bò bít tết được không, vì bỗng dưng cô thèm khủng khiếp. Anh trả lời đều đều rằng được, nhưng dặn An phải vào quán anh thích. Tương ớt ở đó cực ngon. An không nói thêm gì, tiếng dạ nhẹ bẫng trong ống nghe. Mọi thứ xung quanh Huy lại trở về đúng nhịp của nó. Tiếng người lạ vẫn âm vang: "Mã này đánh chắc được. Gì chứ chứng khoán đang lên mà, cứ thử một mẻ xem sao". Anh nghe không sót một chữ, nhưng bỗng dưng không thể tiếp thu được gì cả. Khi ánh đèn đường được bật sáng, Huy lịch sự đứng dậy chào khách và ra về.

ngay-ta-im-lang

Họ đi ăn bò bít tết ở quán anh thích. An càng ngày càng gầy xanh. Thỉnh thoảng khi chở cô đi ngoài đường, các mẩu xương từ cô đâm vào lưng anh đau nhói. Nhưng lạ lùng là điều đó không gây buồn rầu cho cả hai. Vì anh thích nghe tiếng cô cười khúc khích mỗi khi anh nhấc bổng cô lên dù chỉ bằng một tay, hoặc ôm cô trọn vẹn trong một cái ôm vào những đêm trời trở lạnh. Hôm nay An mặc váy trắng, dùng son môi màu đỏ. Cô bảo:

- Dạo gần đây em đâm ra thích mặc váy dài. Vì nó cứ quấn quấn vào chân, mát rượi.

- Em mặc váy xinh lắm.

- Hì. Em sẽ mua thêm váy, cũng là cho đợt đi biển sắp tới của tụi mình.

- An này... - Huy ngập ngừng, nhưng rành rọt – Mình dời được không? Công việc quá nhiều và anh có thể không thu xếp được.

Mắt đen chao đảo và ngạc nhiên. Một bên thái dương An giật giật. Cô hỏi lớn:

- Vì sao? Chẳng phải chúng ta đã lên kế hoạch cho nó rất lâu rồi sao? Anh thậm chí đã bắt em phải bỏ thói quen ăn chocolate vào mỗi tối, chỉ để mặc bikini? Và em đã làm theo, không một chút phản đối.

- Em thừa biết chính vì anh lo lắng cho sức khỏe của em nên mới bảo vậy. Nạp đường nhiều tốt lành gì? Bikini chỉ là cái cớ thôi. Sao em chỉ biết đến cảm giác của mình?

- Vậy thì đừng hứa hẹn điều gì nữa cả. Em mong chờ biết bao. Nhưng trên hết là lời hứa, và chờ đợi. Anh hiểu không?

Huy lặng lẽ thở dài. Anh không biết vì sao dạo gần đây, họ lớn tiếng với nhau suốt. Từ những chuyện hết sức cỏn con đến những thứ to tát. Đôi ba lần, An nói nhiều kinh dị, và điều đó khiến anh khó chịu. Nhưng anh vẫn làm theo ý muốn của cô bất cứ khi nào có thể. Món bít tết được mang ra. Anh đổi giọng, dịu dàng: "Em ăn đi. Anh sẽ cố gắng thu xếp.". Gió thổi bên tai buồn rầu. An ăn chậm rãi. Thỉnh thoảng cô ngước lên, quên hết căng thẳng vừa nãy, thì thầm: "Dạo gần đây em đau đầu suốt. Như bây giờ". Chỉ một thoáng sượt qua thôi, anh cảm tưởng cô như đang biến mất đi. Lặng lẽ.

Buổi tối, Huy nhận được tin nhắn của Mai. "Tình yêu làm gì có đúng sai". Anh vừa gặp lại Mai tuần trước, giữa trung tâm thương mại vắng người. Trong dòng người xuôi ngược, khuôn cổ cao từ đâu đập vào Huy gây rát buốt. Nhủ với lòng sẽ đi thẳng, nhưng ngay khi vạt áo rộng chuẩn bị khuất sau cánh cửa, Huy chạy tới và kéo giật cánh tay khẳng khiu đó. Một chút ngạc nhiên, rồi Mai nhanh chóng nở nụ cười. Nụ cười của cô gái anh yêu 3 năm trước đây. Còn vẹn nguyên. Bỗng dưng anh có linh cảm không lành.

...

- Có lẽ em nên đến bệnh viên. – An chun mũi nhăn nhó.

- Do em suy nghĩ quá nhiều đấy thôi. Lại đây.

Huy kéo An vào lòng và luồn tay vào tóc An, xoa dịu. Làn da An ấm nóng dần lên. Mắt cô nhắm nghiền và thả lỏng. Ngay khi suy nghĩ Huy trôi tuột vào đâu đó, các ngón tay Huy buông lơi thì An bỗng hét lên thất thanh. Anh giật mình. "Em sao vậy?". "Đau!". An khàn giọng thầm thì, hai tay ôm đầu bất lực. Bỏ qua sự nghi ngại rằng cô gây ồn để hướng sự chú ý của anh, thì những cơn đau kéo tới đột ngột như thế làm anh xót đến chết được. Huy ôm An vào lòng, bảo rằng cuối tuần mình đi bệnh viện. An nói nhẹ bẫng: "Thật sự thì em sợ chốn ấy. Không biết người ta sẽ làm gì em bằng hàng vạn thứ máy móc điện từ đó". Huy thoáng cáu gắt: "Vậy chứ em muốn gì hả?". Đánh hơi thấy chuyện họ sẽ lại cãi nhau, An chủ động im lặng. Một lát sau, cô đứng dậy, đi nấu mì. Sự trống rỗng len lỏi vào trong Huy, mà không biết làm cách nào để lấp đầy.

Mai vẫn giữ liên lạc với anh. Cô gợi ý về việc rủ anh lên căn hộ mới mua của mình. Vài ba lần từ chối, cuối cùng thì anh cũng lên. Mai thích ăn táo, và căn phòng bao giờ cũng thơm cái mùi nồng nàn nhưng tinh khiết đó. Cô thường đối thoại với anh một cách chậm rãi và có khoảng lặng. Khoảnh khắc cô mím môi suy nghĩ bỗng gợi cho anh nhớ lại hơn 3 năm trước đây, và tự hỏi vì điều gì mà anh đánh mất cô? Mai trả lời, vì thói quen. Hỏi Anh có tiếc nuối? Anh nói Có. Quả táo gọt dở rơi lăn lóc. Môi Mai mềm mịn, mát rượi. Ngay giờ phút đó, điện thoại reo. An hỏi Đặt vé xem phim tối nay rạp nào hả Huy? Huy chợt gắt lên: "Đến bao giờ em mới tự có thể quyết định tất cả một mình mà không cần phải hỏi anh?". Đầu dây bên kia im lặng, nghe rõ tiếng vụn vỡ. Nhưng tiếng dao Mai đang gọt táo choán lấy đầu óc anh. Ngoài kia phố phường chao đảo, nhòe nhoẹt hết cả.

Mãi đến sau này, anh mới biết, buổi tối hôm đó khi anh không về, An đã tự tạo cho mình một rạp chiếu phim nho nhỏ trong nhà. An đi mua đĩa, làm bỏng ngô, pha một ly cà phê đậm đặc. Và không ăn chocolate như đã hứa. Cô ngồi xem phim lặng lẽ trong căn phòng không ánh đèn. Cô từng bảo bóng tối làm cô thấy dễ chịu. Bộ phim hôm đó anh quên mất tên rồi, nhưng đại để nói về một mối quan hệ thôi không còn đối thoại. Họ vẫn yêu nhau, vẫn bên nhau, nhưng không còn câu chuyện nào để sẻ chia. Gần hết phim, An ngủ gục. Cái suy nghĩ khi An thức dậy vào lúc khuya và tự tay mình dọn bỏng ngô, rửa ly cà phê, lấy đĩa phim ra và lên giường đắp chăn ngủ – một mình – khiến Huy đau đến mức ngã gục. Thời gian đó, cô yêu đương bình thản, nói cười bình thản. Các mẩu xương vẫn đâm vào anh, các cơn đau vẫn đến nhanh không báo trước. Nhưng một phần trong An bạc màu dần. Thỉnh thoảng, cô nói bâng quơ về việc mình sẽ rời đi. "Anh sẽ làm gì nếu một ngày nào đó, em không còn bên anh?". Huy nhíu mày, khẽ mắng cô. Thường thì cô sẽ nép vào anh như một đứa trẻ.

Có vài lúc nào đó giữa cuộc họp căng thẳng trong công ty, ý nghĩ của anh trôi tuột vào hư vô. Anh nhận ra anh đang ảo tưởng về mối quan hệ với Mai. Và khoảng trống trong anh, từ khi Mai xuất hiện, vẫn chưa thể được lấp đầy. Sau giờ tan tầm, Huy tập đối thoại với An. Xúc động biết bao khi anh nhận ra mình luôn yêu thương An vô điều kiện. Nhất là khi họ thẳng thắn nói về những nguy cơ rình rập. An hỏi: "Có người thứ ba nào xuất hiện chưa?". Huy gật nhẹ. Cô đưa tay lên chạm vào mặt anh và bảo: "Cứ cố gắng về với em mỗi tối, nói với em về công việc, luồn tay vào tóc và xoa đầu cho em... Em sẽ tự biết, khi nào mình nên kết thúc.". Buổi tối hôm đó, anh xóa đi số của Mai và thì thầm với An rằng anh yêu cô. Sáng hôm sau, cô đóng gói đồ đạc vào bảo Hôm nay em phải nhập viện. Chưa từng một lúc nào khác trong đời, anh sợ hãi hơn lúc đó.

Họ nói chuyện với nhau, khi An đang nằm trên giường bệnh,

- Em bắt đầu đến bệnh viện khám khi nào?

- Khi anh thôi bắt em đi bệnh viện nữa.

- Vì lẽ gì, em làm tất cả một mình?

- Vì anh không còn cần em nữa.

An bật khóc sau câu nói. Đôi tay gầy guộc chới với đưa lên để che vội giọt nước mắt của mình. Huy nắm lại và đưa lên khuôn mặt anh. Mắt anh cũng ướt. Anh bảo An ngốc quá. Anh xin lỗi. Tình yêu vốn dĩ là thói quen. Nhưng thói quen với em là thứ anh không bao giờ muốn bỏ. Cô khẽ khàng: "Giữa chúng ta còn câu chuyện nào có thể chia sẻ được không? Em không chịu nổi khi nghĩ về ngày ta im lặng. Sự im lặng giết chết em, chứ không phải bệnh tật." Ở giường bệnh hôm đó, Huy nói nhiều điều. Nói mê mải. Cả về Mai. Và về sự nuối tiếc mà bất kỳ ai cũng từng một lần ngộ nhận. Cuối câu chuyện, Huy bảo: "Đừng lo lắng nữa. Nhanh hồi phục, rồi anh sẽ lại dẫn em ra biển. Chẳng cần bikini với vòng eo hoàn hảo đâu, chỉ cần em mặc sơ mi của anh và mỉm cười."

An mất vào mùa hè năm đó, trước khi họ kịp ra biển. Tháng 5 oi nồng, Huy bắt chuyến xe cuối ngày và đi về phía biển. Một mình. Đêm, anh nằm yên trên bờ cát, nghe muối mặn dâng tràn lên khóe mắt. Huy nghĩ về tháng ngày đã qua. Giọng An cười vang bỗng dội đến như con sóng không báo trước. Anh khóc lặng lẽ. Có con chim biển nhỏ sà cánh xuống bầu bạn với anh. Khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, anh nheo mắt nhìn đám đông kiếm tìm. Khi chẳng thấy gì nữa, anh lê bước đi. Cát ấm nóng, và chân thành. Anh cứ đi mãi, đi mãi. Biển vẫn lặng yên như tờ. Khóc lần này nữa thôi, anh nhủ lòng như vậy.

Thiên Bình

"RỒI MỌI VIỆC SẼ ỔN THÔI, CON GÁI CỦA MẸ..." - ST-

Mỗi giờ không biết nó check in bao nhiêu lần cái hộp mail chỉ để mong nhận được thông tin phỏng vấn từ nhà tuyển dụng. Nó lẩn tránh những cuộc điện thoại của bạn bè, người thân vì không muốn trả lời câu hỏi "tìm được việc làm chưa?". Lẩn tránh luôn cả những lời mời gọi tụ tập đi chơi của đám bạn thân. Vì nó biết ra khỏi nhà là tốn tiền. Là khi nó đang ăn, đang uống, đang tám với đám bạn là những giọt mồ hôi của ba mẹ đang lăn dài trên cánh đồng. Rằng đây là tháng lương cuối cùng mà nó được chu cấp từ ba mẹ.


Hồi trước thấy số điện thoại lạ là nó chẳng thèm quan tâm, trừ khi ai đó gọi ba cuộc gọi nhỡ trở lên, nó sẽ hồi đáp bằng cái tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ "xin lỗi, ai gọi số này vậy". Bây giờ thì nó mừng vui khi thấy số lạ hoắc mỗi khi chiếc điện thoại rung lên.

Cứ nghe người ta nói mới ra trường xin việc khó lắm. Ai ngờ khó thật. Ở cái đất Sài Gòn sống thì dễ rồi, công việc tay chân không cần bằng cấp, không cần kinh nghiệm cũng đầy nhan nhản. Nhưng có được công việc phù hợp theo chuyên ngành, công việc yêu thích thì cả là một vấn đề. Vấn đề bằng cấp, vấn đề kinh nghiệm, vấn đề quen biết, vấn đề may mắn. Tất cả mọi thứ nó chẳng có gì ngoài tấm bằng cử nhân loại khá, ngoài mấy kinh nghiệm vụn vặt khi đi làm thêm. Quen biết thì không! May mắn thì vẫn chưa chịu mỉm cười với nó. Tự dưng nó muốn khóc quá đi. Nhưng chút mạnh mẽ, chút lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh còn lại ngăn không cho nước mắt nó trực trào. Nó thương mẹ nhớ ba. Thương ba mẹ ngày ngày khom lưng ngoài đồng, còn nó thì ăn không ngồi rồi. Nó gặm nhắm nỗi thương, niềm nhớ ấy từng ngày rồi một tuần, hai tuần, một tháng. Nó cảm nhận được nỗi lo lắng bắt đầu bủa vây. Nó sợ. Sợ vô cùng! Nếu khoảng thời gian đó nó về nhà là phụ được bố mẹ bao nhiêu là việc. Nó cứ thế mà dằn vặt, mà trách móc bản thân mình. Rồi có được hơn chăng!

Nó biết ba mẹ nó luôn dang rộng vòng tay đón nó trở về. Trước khi xuống lại Sài Gòn, khác với mọi năm thay vì dặn dò con gái học và sống cho tốt. Bố nó chỉ nói "Trên đó tìm việc không ổn thì về nhé con". Thân thương lắm câu nói ấy. Nó cũng đã bao lần đấu tranh về hay ở lại. Đôi lần nó cũng muốn, cũng thèm được về lắm chứ! Ngày ngày được ăn cơm mẹ nấu mà không cần phải suy nghĩ tính toán bận tâm hôm nay sẽ ăn gì. Được chiều chiều, thỉnh thoảng trời mưa lại hì hụp bát bánh đúc nóng, hay nồi cơm nếp thơm lừng hạt đậu phụng. Được sống bình yên mà không phải bon chen giữa dòng người đông đúc nơi thành thị. Thấy nhớ, thấy thèm khát vô cùng cái không khí tết trung thu ở nhà. Muốn hít hà cái khí trời se lạnh của mùa đông, đổ đầy mắt những ánh đèn trang hoàng lung linh khi Noel về. Là hương thơm nồi cà ri gà, vị ấm nồng tình gia đình vào đêm giáng sinh. Là tất cả bốn cái tết trung thu, bốn mùa Noel sống xa nhà.

Hôm nay nó chủ động gọi điện về nhà hỏi thăm gia đình nhưng chủ yếu là muốn xin bố mẹ chiếc xe máy để thuận tiện cho việc đi làm. Chuẩn bị tâm lý trước là sẽ bị cằn nhằn, bị hỏi thế mà nó đã suýt không kìm được nước mắt khi nghe bố nó nói mẹ nó "Bảo nó không tìm được việc thì về đi, cứ lang thang, lất thất ngoài đó, ở nhà đầy việc". Thế thôi nó cũng biết ba mẹ thương nó đến nhường nào.

Bốn năm trước, nó đã can đảm để rời xa gia đình nhỏ xinh mang theo ước mơ, hoài bão của thời sinh viên. Vậy không lý gì chỉ vì chút khó khăn nó lại đứt gánh giữa đường được. Ít nhất, nó cũng phải làm cho đã, cho thỏa cái công sức suốt bốn năm đại học chứ! Nó muốn cự tuyệt với câu nói của xóm làng "Đấy lại một đứa học cho cao rồi về cũng cuốc đất". Dù với đồng lương đó nó có thể sống an nhàn, thảnh thơi, có dư để bỏ heo ở quê. Nhưng ở đất Sài Gòn không chỉ dạy nó cách kiếm tiền mà còn dạy nó cách tiêu tiền, cách tự lập, cách trưởng thành. Đó là điều vẫn kéo níu nó lại với "thành phố lắm hoa nhiều lệ" này.

"Con không hứa trước mình có thành đạt, trở nên giàu có hay không, nhưng con tự tin để bố mẹ tự hào về con". Nhất định!

Mỗi lúc mệt mỏi với trăm nỗi băn khoăn, nghìn sự chọn lựa thế này thì nó luôn biết và tin rằng "Rồi mọi việc sẽ ổn thôi con gái của mẹ". Ngẩng đầu nhìn trời cao, mỉm cười rồi tự động viên bản thân như thế, nó lại tiếp thêm sinh khí nỗ lực cho con đường phía trước. Sẽ khó khăn hơn so với những bước đầu chập chững khi đặt chân lên giảng đường đại học, nhưng dù gì bốn năm cũng đủ tôi luyện bước chân ấy vững vàng hơn, cứng cáp hơn. Mạnh mẽ lên tôi ơi!

Mai Thương

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

CÒN TÌNH YÊU ẤY, LỖI LẦM SẼ QUA - ST-

...Trí lực nên dành cho việc khác, thiết thực hơn. Hãy nhìn vào những điểm sáng của một bức tranh, để thấy đời này hãy còn đẹp lắm.

***

Cách đây hơn chục năm, một diễn viên xinh đẹp bị lộ clip giường chiếu với bạn trai, sau đó điều tra thêm thì phát hiện thỉnh thoảng cô cũng làm nghề buôn vốn tự có, thế là cả xã hội thi nhau chửi bới cô không tiếc lời. Nhiều ông đàn ông đàn ang đường đường chính chính, cũng châm biếm chế nhạo cô như con vật, dù trước đó nếu mà được cô cầm tay thôi thì đã hồn xiêu phách lạc. Thậm chí có người còn làm thơ dè bỉu cô với nội dung hết sức tục tĩu và được chia sẻ bằng email một cách vui mừng khôn xiết. Các tin tức cập nhật liên tục khi cô bị bắt, bị đi phục hồi nhân phẩm được mọi người theo dõi sát sao với một thái độ vừa hiếu kỳ, vừa hả hê, mát lòng mát dạ. Cô toan tự tử, nhưng đã được phát hiện và cứu. Nếu cô chết, thì đến bây giờ, xã hội quên lãng cô ngay. Nếu đau xót, thì chỉ có gia đình cô và vài người, may ra.

Lúc đó, mình muốn không vào vòng xoáy ấy. Đi uống cà phê cũng nghe, đi nhậu cũng nghe, thậm chí đi họp cũng nghe. Nhiều lúc tự hỏi, có nhất thiết trí tuệ của bao nhiêu người đi săm soi một người đàn bà đáng thương như vậy không? Có người nói phải trị để xã hội sợ mà không bắt chước? Nhưng cũng có chừa được không? Hay thậm chí lại nhiều hơn. Rõ ràng sau sự cố đó, việc lộ clip nhạy cảm ngày càng nhiều, càng nhiều.

Thời hồng hoang mông muội, cứ có sai lầm, người ta cứ sẽ trừng trị bằng một sai lầm khác, kinh khủng hơn. Lỡ chặt cây cau giết người thì sẽ xử tử hình kẻ thù bằng cách trụng nước sôi và cắt đầu làm mắm. Bắt được ăn cắp phải cấu véo cho tan nát đời người ta mới hả dạ hả lòng, mới sướng tay. Giờ thế kỷ 21. Sao vẫn cứ như xưa? Cũng là con người, có phải côn trùng rắn rết gì đâu mà ghét là lấy cây đập chết ? Cũng đâu phải thời "thay trời hành đạo" như trong tiểu thuyết Kim Dung.

Cư dân mạng quen với khái niệm ném đá. Xưa kia các nước Hồi giáo, những cô gái trót làm liều với người mình yêu, sẽ bị dân làng phạt. Cô gái sẽ bị trói giữa bãi đất trống, tất cả mọi người đi qua, nhặt một viên đá ném vào cô. Có viên đá to, viên đá nhỏ. Có viên rơi trúng đầu, có viên trúng mắt, trúng tay chân. Có người ném mạnh, có người ném nhẹ. Thân thể cha mẹ cô sinh ra, bị tàn phá bởi đám đông cuồng nộ. Rồi cô sẽ chết, chết trong đau đớn tột cùng của cô và trong sự vui mừng hỷ hả của dân làng. Đặc biệt là các nhà hàng xóm, cũng có con gái xấu xí hơn, thì càng vui mừng gấp bội, sự hằn học đố kỵ. Còn ở Việt Nam cũng chẳng hơn gì, một cô gái có hoang thai, sẽ bị gọt đầu bôi vôi, thậm chí thả bè trôi sông, cả làng đứng trên bờ vỗ tay, vui cười hoan hỉ, người đàn bà kia dưới sông, nước mắt ngắn dài, gọi tên cha tên mẹ, tên người thân trong tuyệt vọng và từ từ chìm xuống nước, mất hút.

Dân làng tụ họp, các cụ sai mổ lợn, ăn uống hát hò. Cả làng cười nói xôn xao, chỉ trừ gia đình cô gái nọ.

Khi cái ác đã lên tới đỉnh điểm, văn minh hãy còn quá xa vời. Dù là bây giờ, nó được gọi với một cái tên khác, hình thức khác, nhưng sự tò mò, sự hiếu kỳ, sự đố kỵ, tâm lý đám đông vẫn khiến người ta sống hết sức khổ sở. Giá mà đám đông biết dừng lại, mỗi cá nhân (có lương tâm và có việc để làm) thôi không tham gia vào đám đông ấy nữa, thì sự việc sẽ không đẩy đến chỗ quá xa. Rồi mất hút vì sẽ một sự cố khác, tò mò hơn, xuất hiện, chắc chắn.

Hãy nhìn sự vật với ánh mắt vị tha hơn, hãy coi như là một sự cố trong đời sống văn hóa văn nghệ, chứ xã hội mình còn nhiều điều phải làm lắm. Trí lực nên dành cho việc khác, thiết thực hơn. Hãy nhìn vào những điểm sáng của một bức tranh, để thấy đời này hãy còn đẹp lắm. Hàng Tàu vẫn có những cái xài rất đượci. Bài viết của Tony lâu lâu cũng có một câu hay chứ bộ.

Xin kết thúc bài viết bằng câu hát trong bài "Biển khát" của nhạc sĩ Trương Ngọc Ninh: "còn tình yêu ấy, lỗi lầm sẽ qua".

Tony Buổi Sáng

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Về bên em lần nữa anh nhé - ST-


Trước đây em mong đến cuối tuần để cùng anh trò chuyện qua webcam vì mình yêu xa, giờ em sợ ngày cuối tuần kinh khủng. Em cảm nhận được niềm hạnh phúc của anh bây giờ, điều mà em không mang lại được qua từng ấy năm.
Đã ba ngày em chấp nhận rút lui, không nhắn tin hay gọi điện làm phiền anh nữa, lòng em đau quặn từng cơn, muốn khóc như một đứa trẻ mà không được. Em đã lớn rồi, phải mạnh mẽ không được làm phiền mọi người, thế nên quay quắt với nỗi nhớ nhung riêng mình. Trước đây em mong đến cuối tuần để cùng anh trò chuyện qua webcam vì mình yêu xa, giờ em sợ ngày cuối tuần kinh khủng.

Theo dõi Facebook của anh, em biết các lịch trình đi chơi dù anh cố gắng giấu. Em tự tìm hiểu rồi tự đau, biết chính mình đã đẩy anh đi xa. Chính những lần cãi vã vu vơ, những vấp ngã của em trước sự cô đơn trong hai năm xa vắng anh, em đã phá hủy tất cả lòng tin ít ỏi anh dành cho em. Em cảm nhận được niềm hạnh phúc của anh bây giờ, niềm hạnh phúc mà em không mang lại được qua từng ấy năm.

Tình yêu em dành cho anh là thật, là tất cả những gì em có. Có người từng hỏi em: Nếu anh không có chút thành công như bây giờ, nếu anh vẫn là một người đàn ông nghèo khó thì em có van xin để quay lại bên anh không? Họ đâu biết em đến bên anh khi anh còn rất nghèo, chia sẻ với anh từng đồng tiền ba mẹ cho em khi còn là sinh viên, chia sẻ nhưng em vẫn giữ cho anh đầy đủ lòng tự trọng mà một người đàn ông cần có. Nếu giờ anh không còn gì trong tay hoặc tệ hơn như thế thì em vẫn bên anh, vẫn yêu anh bởi em chưa một lần yêu anh vì điều gì khác.

Giờ bên anh có người khác, người có lẽ ông trời đã sắp đặt để cùng anh bước trên con đường anh chọn. Còn em ngồi đây để dõi theo bước anh đi và nhận ra hai ta đã bước trên hai con đường khác nhau từ lâu rồi. Lý trí mách bảo em phải rời xa anh, con tim lại đau đớn quằn quại, như không còn có thể đập được nữa. Vậy mà em vẫn nuôi hy vọng rồi trái tim anh lại tìm về bên, sưởi ấm trái tim em. Em vẫn hy vọng ai đó, một cô tiên hay một ông bụt mang anh về bên em một lần nữa. Anh ơi, em cần anh, trái tim em cần tình yêu của anh, về bên em một lần nữa anh nhé.
Thúy

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Bạc Liêu: “Nhiều hôm đói quá, 3 mẹ con chỉ ăn chung một gói mì tôm”


“Có những bữa hết gạo, nhà chẳng còn tiền, 3 mẹ con chia nhau được gói mì tôm, vừa ăn vừa ôm nhau mà khóc. Tui chỉ sợ bệnh tật hành hạ khiến mình ngã xuống thì tương lai của 2 đứa con biết sẽ về đâu”, chị Ngọc nghẹn ngào theo từng giọt nước mắt.

 

Thật sự chúng tôi đã không cầm được lòng mình khi nhìn 2 mẹ con chị khóc. Nhìn những giọt nước mắt rơi trên gương mặt khắc khổ của một người phụ nữ bất hạnh và một nữ sinh ham học nhưng quá nghèo, chúng tôi thấy mình cần phải làm gì đó trước những số phận thiệt thòi này. Chúng tôi mong sẽ có một tia hy vọng từ các tấm lòng nhân ái sẻ chia với chị.
Chúng tôi tìm đến nhà của chị Trần Mỹ Ngọc (44 tuổi, ngụ thị trấn Châu Hưng, huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu) vào một buổi trưa nắng khi chị vừa đi cấy lúa mướn về. Nhìn căn nhà xiêu vẹo, rách trước, sụp sau trông “mỏng manh” như con người chị. Một người phụ nữ với vẻ ngoài khắc khổ, ốm yếu đang phải từng ngày “vật lộn” với những cơn đau cột sống để kiếm miếng ăn, cái mặc và giữ lấy con chữ cho 2 đứa con. Bởi thế như chị nói, đến bản thân mình và 2 con, chị còn chưa biết có cứu nỗi hay không thì nói chi đến cứu lấy căn nhà đang có nguy cơ bị sập bất cứ lúc nào.
Người ta nói “an cư lạc nghiệp” nhưng với chị Ngọc, căn nhà mà mẹ con chị đang ở vẫn còn phải ở đậu trên đất của người khác, trong khi gạo ăn hàng ngày còn lúc có lúc không thì chuyện “an cư lạc nghiệp” đối với chị Ngọc là một điều gì đó quá xa vời mà trong mơ có lẽ chị cũng không thấy được.
Chị Trần Mỹ Ngọc trong căn nhà sau lụp sụp, ẩm thấp của mình.
Chị Trần Mỹ Ngọc trong căn nhà sau lụp sụp, ẩm thấp của mình.
Tiếp chuyện với chúng tôi trong căn nhà xiêu vẹo của mình, chị Ngọc bộc bạch nỗi lòng bằng những giọt nước mắt chua chát và nhiều khổ hạnh. Chị cho biết, chồng chị bỏ đi đã 1, 2 năm nay, không còn quan tâm, lo lắng đến 3 mẹ con chị nữa. Từ lúc đó, gánh nặng cơm áo gạo tiền một mình chị phải gánh lấy.
Để nuôi hai con là cháu Trần Thị Mỹ Linh (lớp 10) và Trần Thị Mỹ Dung (lớp 5) ăn học, chị Ngọc làm tất cả những gì có thể với quyết tâm cho con bám lấy cái chữ để sau này đỡ khổ. Có những hôm nửa đêm, gần sáng chị Ngọc đạp xe cả chục cây số đi làm thuê nhưng không phải ngày nào cũng có việc để kiếm vài chục ngàn đồng mua gạo và dành dụm cho con đến trường. Có bữa làm về nhà đã khuya, nằm chợp mắt chưa được bao lâu, trời vừa sáng chị lại phải dậy, tất tả tìm việc trong bao nỗi lo toan của người làm mẹ. Chị nói với chúng tôi, chị sợ “cái đói, cái dốt” sẽ đến với con mình nếu một ngày chị không kiếm được tiền, chị là mẹ, chị không cam lòng.
Mỗi khi nhắc đến hoàn cảnh khó khăn của gia đình, chị Ngọc và con gái lại nghẹn ngào nước mắt.
Mỗi khi nhắc đến hoàn cảnh khó khăn của gia đình, chị Ngọc và con gái lại nghẹn ngào nước mắt.
Cũng từ những hôm đạp xe cả chục cây số, cũng từ những ngày đứng bóc vỏ tôm, khom lưng cấy lúa mướn, cột sống lưng của chị Ngọc bị đau nhức khiến nhiều lúc chị ngã quỵ. Rồi thêm cái bệnh viêm mũi từ nhiều năm nay những khi trái gió trở trời hành hạ chị thốn đau đã làm cho sức khỏe của người phụ nữ mới ngoài 40 tuổi này kiệt quệ dần. 
“Mình nghèo, cơm lo hai bữa còn chưa xong lấy đâu ra tiền trị bệnh hả chú. Đau nhức lắm, tưởng có lúc tui quỵ xuống không dậy nổi nữa rồi, nhưng vì con mà gắng gượng. Không tiền mua thuốc, chỉ có thể lại trạm y tế xã lãnh vài viên thuốc dành cho người có sổ hộ nghèo về uống cho qua cơn đau để mà đi làm tiếp tục nuôi con”, chị Ngọc bùi ngùi.
Chị Ngọc gạt dòng nước mắt đang chảy xuống tới má, rồi lại nghẹn ngào: “Trong nhà có lúc không còn hạt gạo chú à, nhưng không đi mua thiếu được bởi chẳng còn tiền, mà mượn tiền cũng khó bởi mượn nhưng nghèo quá biết có để trả hay không. Vơ vét lại trong túi của 3 mẹ con chỉ đủ tiền mua gói mì tôm. Ba mẹ con nấu lên, mì ít mà nước thì nhiều, vừa ăn vừa ôm nhau khóc cả buổi tối”. Nghe chị nói, đứa con gái lớn của chị ngồi kế bên bật khóc, mắt chúng tôi cũng đỏ hoe theo tiếng khóc của con gái chị.
Hai con gái của chị Ngọc là cháu Mỹ Linh và Mỹ Dung dù nhà nghèo nhưng học rất giỏi.
Hai con gái của chị Ngọc là cháu Mỹ Linh và Mỹ Dung dù nhà nghèo nhưng học rất giỏi.
Cũng vì quá nghèo mà hai đứa con gái của chị cũng gặp nhiều khó khăn khi đến trường. Cháu Trần Thị Mỹ Linh (con gái lớn chị Ngọc) cho biết, nhà cách trường hơn 3km, hàng ngày cháu chở em gái đi học rồi rước về. Có bữa mẹ làm có tiền thì cho hai chị em 10 ngàn đồng đi học. Có ngày mẹ làm ít thì hai chị em được 5 ngàn đủ uống nước. Còn hôm nào mẹ thất nghiệp thì hôm đó hai chị em Linh nhịn đói, nhịn khát. Vậy mà, hai chị em cháu Linh vẫn học rất giỏi.
Trước khó khăn của gia đình, khi trò chuyện với chúng tôi, cháu Linh tâm sự: “Thấy mẹ cực khổ, lại bệnh tật nên cháu định nghỉ học để đi kiếm gì đó làm tiếp mẹ nuôi em nhưng mẹ không cho. Mẹ nói dù khổ mấy cũng chịu, miễn hai chị em cháu học giỏi để sau này có tương lai tốt hơn. Nhờ thầy cô động viên, nhờ mẹ sớm hôm bươn chãi mà hai chị em cháu mới được học đến giờ”. Rồi cháu Linh lấy hàng chục tấm giấy khen của hai chị em cho chúng tôi xem, những tấm giấy khen này là kết quả của sự cố gắng và như là một niềm an ủi của hai chị em Linh dành cho mẹ.
Cháu Linh bật khóc khi nói đến sự khổ cực của mẹ.
Cháu Linh bật khóc khi nói đến sự khổ cực của mẹ.
Cháu Linh cho chúng tôi biết, hè vừa rồi, để có tiền cho mẹ uống thuốc và mua đồ cho em cháu đi học, cháu Linh đi lên TPHCM phụ việc khoảng hơn 1 tháng cũng được chừng 2 triệu đồng. Số tiền này có thể là ít ỏi với nhiều người nhưng với cháu Linh, tự thân cháu kiếm được theo cháu nói nó còn quý hơn cả tính mạng của mình vì cũng đã giúp ích cho mẹ. 
“Sức khỏe mẹ thì ngày càng yếu đi, bệnh tật của mẹ không biết khi nào mới có tiền để trị được, hai chị em cháu đang tuổi lớn, tuổi ăn học nên cháu sợ lắm. Cháu sợ mẹ không đủ sức lo nữa thì hai chị em cháu biết phải làm sao. Cháu tính những ngày không học cháu kiếm gì đó để làm phụ mẹ cho mẹ khỏe hơn”, cháu Linh nói trong những giọt nước mắt trước cảnh bế tắc của gia đình.
Chị Ngọc lại ngậm ngùi trước ý định nghỉ học của con gái.
Chị Ngọc lại ngậm ngùi trước ý định nghỉ học của con gái.
Nghe lời bộc bạch của con gái, chị Ngọc lại sụt sùi khóc. Nhìn những giọt nước mắt của người phụ nữ hơn 40 tuổi với số phận nhiều khổ cực khiến chúng tôi nghẹn cả lòng mình. Chúng tôi thấy chị đưa ánh mắt còn nhòe nước nhìn xa ra phía cửa như đang ngóng tìm một điều gì đó có thể "cứu vớt" 3 mẹ con chị qua cơn khốn khó này. Có lẽ chị cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác, chị nói với chúng tôi chị thấy đau lòng lắm, đau lòng bởi chị làm mẹ nhưng không lo được đầy đủ cho con, để có những lúc con chị phải nghỉ đến chuyện bỏ học để lo cho mẹ.
Căn nhà của 3 mẹ con chị Ngọc đang ở đã hư hại có thể bị sập bất cứ lúc nào.
Căn nhà của 3 mẹ con chị Ngọc đang ở đã hư hại có thể bị sập bất cứ lúc nào.
Căn nhà của 3 mẹ con chị Ngọc đang ở đã hư hại có thể bị sập bất cứ lúc nào.
Chia sẻ thêm với chúng tôi, chị Ngọc chỉ tay lên mái tôn đã bị thủng nhiều chỗ, thêm mấy cột nhà đã xiêu vẹo từ lâu nhưng chẳng biết khi nào có tiền để sửa lại được. Có những hôm mưa giông gió, 3 mẹ con đang ngủ phải tốc mùng bỏ chạy ra ngoài vì sợ nhà sập. Đến khi hết giông vào lại trong nhà thì cả mẹ lẫn con ướt run lên lập cập. “Mẹ con thay đồ rồi lên giường mà vừa nhắm mắt vừa lo nên có lúc phải thức trắng cả đêm. Mình là mẹ thì chịu được, chỉ tội cho hai đứa nhỏ có khi không đủ sức mà đến trường”, chị Ngọc xót xa.
Chúng tôi hỏi chị Ngọc, trước những khó khăn hiện giờ của gia đình, chị có mong muốn điều gì cho 3 mẹ con? Chị Ngọc thở dài nghe đến não lòng: “Giờ tui có mong gì lớn lao hả chú, chỉ mong sao bệnh tật không hành hạ để có sức đi làm nuôi con. Nhìn nhà cửa xiêu vẹo thế này, những khi đi làm thấy trời mưa là lo lắm, lo cho hai con ở trong nhà lỡ có bề gì thì khổ nên cũng mong có ít tiền sửa lại căn nhà cho chắc để 3 mẹ con an tâm hơn”.

Căn nhà của 3 mẹ con chị Ngọc đang ở đã hư hại có thể bị sập bất cứ lúc nào.
Để chị Ngọc có thêm điều kiện lo cho hai con tiếp tục đến trường, rất cần sự sẻ chia của các tấm lòng hảo tâm. (Ảnh: Huỳnh Hải)
Tiếp xúc với chúng tôi, cô Võ Thị Ánh Nhung (cô chủ nhiệm năm lớp 9 của cháu Mỹ Linh) rất xúc động khi nói đến hoàn cảnh của gia đình cháu Linh. Cô Nhung cho biết, gia cảnh của cháu Linh thật sự khốn khổ, nhà cửa thì dột nát, mẹ cháu đi làm bữa được bữa không nên luôn thiếu trước hụt sau. “Vì khó khăn mà em Linh đòi nghỉ học ai cũng thấy xót. Em Linh rất hiếu học nên mong mọi người giúp cho em để em có được tương lai”, cô Nhung mong mỏi.
Trao đổi với PV Dân trí về hoàn cảnh của 3 mẹ con chị Ngọc, ông Lê Thành Nốp- đại diện chi bộ ấp Xẻo Chích- xác nhận, hoàn cảnh của chị Ngọc được đưa vào diện hộ nghèo của địa phương. Tuy nhiên, do địa phương cũng còn nhiều khó khăn vì thế không hỗ trợ được gì nhiều cho gia đình.
“Qua Báo Dân trí, chúng tôi mong các tấm lòng hảo tâm gần xa hãy cùng chia sẻ để gia đình chị Ngọc vượt qua khó khăn, để hai con chị Ngọc được đến trường lâu dài như bao em học sinh khác”, ông Nốp bày tỏ.