Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Cuộc sống - 07.01.2015

Cuộc sống
***
Cách đây mấy hôm, gần nhà trọ tôi có một đám tang. Cuộc sống xô bồ, đèn nhà ai nhà nấy sáng. Người xung quanh vội vã đi về trong những bận rộn của riêng mình, chỉ có thể một bên chậc lưỡi cảm thương, "thế sự vô thường, mới hôm qua còn yên tĩnh, hôm nay đã thấy kèn nhà ai kéo tang, người nhà ai than khóc", rồi khẽ niệm một câu giã biệt cho người đã chết, dù, không biết người đó là ai.

Thế rồi thôi.
Hôm qua, tình cờ, tôi đi ngang qua đoạn đường có đám tang ấy. Nhìn thấy ngôi nhà quen, trước đây đã từng đi qua, treo đầy băng lụa trắng. Chợt nghe tiếng khóc não nề, "Con ơi, con còn trẻ như thế, con còn trẻ như thế..." Câu khóc khiến tôi giật mình. Mạn phép nhìn vào bàn thờ trước sảnh nhà, liền ngẩn ra bần thần. Trên bàn thờ là bức ảnh cậu con trai trẻ của nhà ấy, gương mặt thanh ưu, phía dưới, mẹ nó bà nó đầu đeo băng trắng áo xô lấm bùn nằm dài ra sàn nhà mà khóc. Rất thê lương.
Đó là cậu trai trẻ mà vài hôm trước tôi vẫn còn chạm mặt, và, còn khỏe mạnh.

***
Nhà ấy có một quán nước lề đường. Tôi vẫn thường uống trà đá khi chạy bộ buổi đêm ở công viêc. Không thân không quen, nhưng ít ra cũng gọi là biết mặt. Cậu trai trẻ ấy không có bố, tôi nghĩ thế, vì chưa từng thấy đàn ông ở cái nhà ấy bao giờ. Mỗi chiều, bà ngoại, bà mẹ, và cậu trai trẻ, lại lích kích dọn hàng bày biện các thuốc lá thuốc lào kẹo lên cái bàn nước dọn hàng.
 Nhớ có khi đêm mùa đông, đi chạy xong ngồi nhâm nhi chén nước. Bà chủ quán ngồi một mình cũng châm một điếu thuốc rít một hơi và bắt chuyện:
Chuyện của bà đại khái là chửi bọn công an, dân quân đi tịch thu đồ của nhà bà, hoàn cảnh mấy em cave đứng vẫy khách lâu lâu ghé quán, chuyện ngày xưa bà đi cũng có công việc ổn định rồi chồng bà say rượu chết sớm để bà một mình nuôi con.
Nhắc đến con, bà thở dài:  Bảo rằng, hôm nay dọn hàng, con trai cô vấp ngã, vỡ mất mấy chai nước gần trăm bạc rồi bà nói : đấy mày xem, hoàn cảnh cô thế này, cũng không dám ốm đau nói dại nếu sau này cô chết, lấy ai lo cho thằng con cô. Khổ thân cái thằng nó lại khù khờ ngây dại. Không có cô, làm sao nó trong cái xã hội này."

Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ cùng làn khói thuốc trong không gian lạnh giá tù mù của quán. Cười gượng động viên một câu : sống chết có số, bà cứ lo bán thêm loại hàng cho nó có thêm vài đồng dư dả ấy rồi tôi trả tiền rồi đứng lên.
Trong đầu vẫn loanh quanh câu nói, "nếu lỡ mai cô chết, biết lấy ai lo cho thằng con cô."
Bẵng cho đến hôm kia, thật trớ trêu, người con trai ấy đã ra đi trước mẹ mình.
***
Đám tang nhà ấy đã dọn. Lúc đi ngang qua không còn nghe thấy tiếng kèn trống thê lương nữa. Dẫu vậy, không khí âm u buồn bã vẫn còn.
Tôi đứng trước cửa tiệm tạp hóa quen, trong lúc chờ lấy đồ, bèn nghe bà chủ tiệm kể lể.
Này, cháu có biết đám tang của thằng nhỏ... nhà.... mới đây không?
Vâng ạ. Thật là khó ngờ.
Ừ đấy. Mà  thằng nhỏ bình thường ngoan hiền lắm, hay giúp mẹ nó lắm. Mấy người quen trong xóm đi đưa đám rất đông. Tội nghiệp, ai cũng thương. Thằng nhỏ chết oan ức.
Tôi ngờ ngợ, "tại sao thế?"
Cô chủ quán vừa gói bọc đồ, thối lại tiền cho tôi, vừa thở dài mà rằng. "À thì, mẹ nó thiếu tiền, đi vay người ta. Bọn chủ nợ nó sai côn đồ đến lấy. Mẹ nó không có nhà. Chẳng biết làm sao, bọn kia lại đâm thằng nhỏ. Thằng nhỏ bị đâm, chảy máu, vẫn cố chạy, ra đến được chỗ công an phường, thấy mẹ nó ở đó. Rồi cứ thế mà ngã vào lòng mẹ. Công an đưa đến bệnh viện, nhưng mất nhiều máu quá nên phải chết. Trên tay mẹ nó. Hôm đó nó có chạy ngang qua chỗ cô này. Thật tội nghiệp."
"Tại sao lại đâm? Bọn đâm không bị bắt sao?"
"Bắt chứ. Bắt ngay tại chỗ. Nhưng mà có làm được gì. Tội nghiệp thằng nhỏ chết oan."
Nói rồi, cô chủ tiệm lại thở dài, tiếp tục lấy đồ cho khách khác, miệng vẫn chậc chậc, tội nghiệp, tội nghiệp.
Cậu trai trẻ kia, là chết oan sao?
***
Đâu đó trong một bữa tiệc ăn mừng Giáng sinh ở giữa phố, Có vị đại gia nọ, uống say chếnh choáng, mới ôm vai anh khách hàng trẻ mà lè nhè. Này, theo em anh là thằng chuẩn hay không?
Không nhân được câu trả lời, đại gia liền rút ví ra ngoắc một em PG, đặt một tờ năm trăm nghìn lên bàn, bảo em chỉ cần nói anh tốt,  chỗ này cho em.
Không cần nói cũng biết,  tờ 500k sau đó đã được vị đại gia tận tay nhét sâu vào túi quần cô gái..
***
. Chợt muốn thốt lên một câu, xã hội phù phiếm.



Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét