Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Xóm Oan Hồn - Phần 3 - Hồ Kiến Lục

    Câu chuyện thứ 4 : Chết non 
    - Cách khoảng vài ba ngôi mộ vô danh , nằm ở phía sau nhà của tôi là nhà của bà Minh . Nhà bà Minh là gia đình lao động gồm 4 người : Bà Minh , Ông Mạnh và 2 người con : một người con gái đã lấy chồng là Trúc , một người con trai tên Long . Lúc trước nhà còn có một người con nữa là Quang . Quang là em của thằng Long và con Trúc do hồi nhỏ do bị sốt sốt huyết mà nhà ngheò không đem đi cấp cứu nên đã chết nếu tôi nhớ không lầm lúc đó khoảng năm 1996 lúc đó thằng nhỏ khoảng 6 tuổi , xác của thằng nhỏ được chôn xác góc chuối ngay phía sau nhà của bà Minh . Thưở thằng nhỏ mới chết tôi nghe bà ngoại tôi kể lại , có một vài lần bà nghe tiếng khóc của một đứa con nít ngay ở phía sau nhà , nhưng bà không quan tâm vì bà hiểu rằng tiếng khóc đó là của ai và đối với bà những chuyện ma quỷ , oan hồn chết oan ở cái xóm hố này là quá đỗi bình thường . Sau này do điều kiện kinh tế đã được khá giả nên bà Minh có dịp mở rộng và sửa sai lại căn nhà cũ kĩ ngày xưa , căn nhà mới này được kéo dài ra tới tận gốc chuối . Tôi không biết bà ta có dời xác đứa con trai lớn của bà ra khỏi gốc chuối đó hay không ? Chỉ biết là cái ngày mà bà mở tiệc tân gia ngôi nhà mới , khi mọi người trong xóm đang vui vẻ ăn uống nói chuyện thì ở đâu bỗng xuất hiện con mèo đen nó cất tiếng kiêu inh ỏi trên nóc nhà ! Tiếng kiêu có khi thì ngân dài thành từng đợt , có khi lại đứt đoạn thành từng tiếng một khiến cho những người trong buổi tiệc và cả gia chủ cũng phải sởn cả gai óc .
    - Sau cái đêm ấy thi thoảng người ra lại thấy trên nóc nhà Bà Minh bóng con mèo đen cứ lờn vờn hàng đêm trên nóc nhà bà Minh lâu lâu lại kiêu lên những tiếng ngân dài ai oán , cũng có khi người ta lại thấy trên nóc nhà bà xuất hiện một đứa trẻ ngồi ôm mặt ngồi khóc nức nở , mọi người trong xóm coi đó cũng giống như bao câu chuyện ma quái vẫn diễn ra bình thường trong xóm này , họ vẫn thản nhiên với tiếng mèo kiêu , tiếng con nít khóc hàng đêm vang lên nóc nhà bà Minh , họ dư sức biết rằng đó là hồn ma chết oan của thằng Quang con bà Minh , cả bà Minh vẫn thế bà vẫn mặc cho những tiếng kiêu , khóc ma mỵ , quái quỷ đó hằng đêm trên nóc nhà . Thi thoảng thì chỉ thấy bà đem ra cúng một chén cơm nguội , đốt vài tờ giấy tiền mã , hoặc thắp vài cây nhang trước nhà , tôi nhớ có một lần được nghe Bà Bảy thầy bói nói chuyện với bà ngoại tôi : Con Minh này ác quá , thằng nhỏ là con ruột nó thế mà không bao giờ nó làm đám giỗ cúng thằng nhỏ !! lại còn xây nhà phá chỗ yên nghỉ của nó nữa : nó đói , nói không có chỗ ở nên đêm nào cũng hiện ra mà than khóc : đáp lại bà ngoại tôi cũng chỉ biết thở dài mà lắc đầu ngao ngán . Đó chỉ là một sự mở đầu cho một sự kiện kinh dị đến ghê tởm sau này . Đứa con gái lớn của bà Minh tên là Trúc đã có mang , vào những ngày chuẩn bị sanh cô ta dọn về nhà mẹ ruột ở để sinh nở và để cho mẹ ruột mình dễ bề chăm sóc . Vào một đêm mưa của năm 2000 , khi cả xóm tôi đang chìm vào giấc ngủ thì bổng đâu người ta nghe tiếng la hét thất thanh phát ra từ bên nhà bà Minh , mọi người trong xóm vùng dậy chạy phắt qua nhà bà Minh thì mới hay hóa ra Cô Trúc do nửa đêm đi xuống cầu thang đi vệ sinh đã vô ý trượt chân té ngã , cô bất tỉnh máu chảy lan ra khắp nền nhà , người gọi điện , người thì lấy xe máy đưa cô đi bệnh viện . Trong nhà ,bà Minh thì quỵ xuống , miệng gào khóc thảm thiết ai nhìn thấy cảnh đó cũng cảm thấy động lòng và đau xót , trên nóc nhà con mèo bóng cất tiếng ngân dài ai oán khiến cho mọi người xung quanh điều phải sởn gai óc .
    - Ngày mà xác con gái được đem về bà Minh ngất lên , ngất xuống mấy lần bà không thể nào chịu nỗi cú xốc lớn lao khi đứa con gái sắp sanh của bà đã chết vì một tai nạn hi hữu như thế , bác sĩ nói cô ta bị đập đầu xuống đất chấn thương sọ não , cả mẹ và con không cứu được . Xác cô Trúc được chôn ngay trong xóm cách ngôi chùa Long Huê không bao xa . Có một điều lạ hồi đó là từ ngày cô Trúc chết thì mọi người không xóm không còn thấy bóng ma của thằng nhỏ đêm đêm thường hay ngồi khóc trên nóc nhà nữa và tuyệt nhiên cũng không ai nghe thấy tiếng con mèo đen hằng đêm vẫn kiêu lên những tiếng kiêu thảm thiết .
    - Trong một tháng đầu bà Minh liên tục nằm mơ thấy một giác mơ lạ , bà thấy trong đêm đêm mờ ảo cô Trúc hiện về đứng trước mặt bà trên tay thì bồng đứa nhỏ , nói lên những tiếng khe khẽ vang vọng .
    "Mẹ ơi , cứu con của con với " . Vài ba lần đầu bà không quan tâm tới giấc mơ đó , có lẽ bà nghĩ rằng mình nhớ con quá nên mới nằm mơ thấy giấc mơ ma quái đến thế hoặc theo đánh giá của tôi bà là một người không mê tín dị đoan , không tin vào những điều ma quỷ nhảm nhí . Cho đến khi những giấc mơ đó vẫn tiếp diễn bà mới lại nhà Bà Bảy thầy bói để hỏi thật . Câu chuyện tiếp theo tôi không biết thế nào , chỉ biết rằng ngay sáng hôm có cả nhóm người kéo ra ngôi mộ của cô Trúc , họ hì hục đào bới trên ngôi mộ , khi nắp quan tài được mở ra một cảnh tưởng kinh dị , ma quái mà đến bây giờ nó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tôi . Bên trong quan tài lạnh lẽo của cô Trúc còn xuất hiện thêm một cái xác nữa , xác của một đứa bé đã chết tự bao giờ .
    - Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao cô Trúc có thể sinh con khi đã chết , đến khi tôi được nghe được cuộc nói chuyện của bà Bảy thầy bói và ngoại tôi , bà nói : " Con Trúc nó chấn thương đầu , chỉ bị chết giả thôi , thế mà bác sĩ tưởng nó chết thật cho phép người nhà đem chôn nó , còn thằng con nó chắc thằng nhóc được sinh ra khi con Trúc nó tỉnh dậy , bà thấy đó lúc mở quan tài ra trên nắp quan tài khi mở ra còn nhìn rõ được vết cào cấu trong vô vọng của con Trúc . Nói như theo khoa học thì con Trúc bị tai nạn bà nhỉ , còn nói theo như những người như chúng tôi thì nhà bà Minh bị thằng con lớn của bà ta trả thù , oan nghiệp quá "
    - Tôi không biết có nên tin vào Bà Bảy hay không nhưng thật sự từ lúc Cô Trúc chết đến giờ cả xóm không ai thấy hồn ma , hay bất cứ con mèo đen nào ở gần nhà bà Minh cả , thay vào đó đêm đêm trong khu nghĩa địa của xóm người ta nghe thấy tiếng khóc của trẻ con , tiếng ru con nghe não nề ai oán nó phát ra từ ngôi mộ của Cô Trúc , không ai bảo ai mọi người cũng hiểu đó là .....
      Câu chuyện thứ 5 : Bác Tám và trường Trần Quốc Toản 
      - Đây là ngôi trường mà tôi học trong những năm cấp một , trong suốt hơn 4 năm trời học ở đây tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện ma quái đã xảy ra ở ngôi trường này . Trường Trần Quốc Toản xưa là một khu nghĩa địa cũ , hầu hết là những ngôi mộ vô danh không người thân thích sau này người ta quy hoạch những cái mả đó đi và xây lên ngôi trường tiểu học này , để đáp ứng nhu cầu đi học của những người dân quanh khu xóm hố . Tôi may mắn là một trong những học sinh khóa đầu tiên của ngôi trường tiểu học này vì thế trong những năm đầu tiên đi học tôi đã được chứng kiến không biết bao nhiêu là câu chuyện kì dị , ma quái từng xảy ra ở đây . Cái đầu non nớn của đứa học sinh cấp 1 như tôi vẫn nhớ như in những gì tôi đã từng gặp phải , đối diện và chứng kiến .
      - Có cái thời mà ma , quỷ ở ngôi trường này lộng hành đến mức khiến một cô giáo dạy lớp 1 của trường chúng tôi phải ngất xỉu , một cái tay người xù xì lông lá thò ra khỏi đường thoát nước của cái lavabo nó chụp lấy bàn tay cô trong tích tắt rồi thả ra và biến mất hoàn toàn . Cô giáo lớp một ấy đã thế sống chết với mọi người rằng cảm giác đó là hoàn toàn thật không phải là ảo ảnh nhưng mọi người trong trường nghĩ . Hay cái chuyện bác bảo vệ trường hằng đêm vẫn thường thấy cái đầu người cứ thò ra nhìn bác rồi lại thụt vào trong nhà vệ sinh nam của trường , rồi cái chuyện hằng đêm những cảnh cửa trong các lớp học mở toang ra thêm vào đó là tiếng cười nói , tiếng hú , tiếng gọi nhau í ới , khi bác đi kiểm tra thì đột nhiên không thấy bất kì một ai , bác đóng tất cả các cửa phòng lại để đi ngủ thì sáng ra bác lại thấy chúng lại được mở ra như có một bàng tay vô hình nào đó thực hiện vậy . Kinh dị hơn vào những đêm sáng trăng lũ ma ấy lại kéo nhau mở hội , đùa giỡn , quậy phá chúng làm cho bàn ghế xê dịch đủ kiểu , làm cho lọ hoa trên bàn giáo viên phải rớt xuống , đèn quạt tự động mở sáng trưng . Họ làm đủ trò quậy phá ma quái ấy .
      - Lúc đầu bác bảo vệ bực lắm , nhưng rồi cũng quen bác cứ để cho bọn họ quậy phá như thế , đợi khi nào khi trời vừa chạng vạng sáng khi ma quỷ không quậy phá nữa thì bác mới đi đóng hết tất cả các cửa lại , có lần bác nói đùa với chúng tôi " Tụi bây về khỏi đóng cửa phòng làm gì , tối ma cũng mở ra à " Câu nói nửa đùa nửa thật khiến những đứa trẻ như chúng tôi cũng rùng mình . Chúng tôi gọi bác là bác Tám , tôi cũng không biết bác tên gì , không biết tuổi của bác cũng không biết bác ở đâu ? Thấy mọi người trong trường gọi là bác Tám thế thì gọi theo , bác có nhà nhưng vì để tiện cho công việc bác xin trường cho ở lại vào ban đêm để tiện việc bác có nuôi một con chó săn khôn lắm , bác nuôi nó ở trong trường để cùng bác giữ trường , con chó khôn lắm bình thường khi gặp chúng tôi thì nó không bao giờ sủa hay cắn bậy , chỉ khi về ban đêm nó lại sủa inh ỏi , nó chạy khắp trường sủa liên hồi , thi thoảng cào cào vô vách tường , hay cố cắn một cái gì đó trong khoảng không gian . Giong chó hình như sinh ra đã được ban cho sự may mắn là có thể thấy được ma quỷ nó thấy được những gì mà con người chúng ta không thể thấy được , không cảm nhận được . Trong trường đã có ma , con đường nhỏ trước sân trường cũng có có ma , số là cố một anh làm nghề giao gas không biết xui xẻo thế nào khi đi ngang qua ngôi trường Trần Quốc Toản bổng nhiên bình gas phát nổ , tui nhớ như in lúc ấy tui đang học lớp 4 nghe tiếng nổ như chói vào tai , chạy ra thì thấy một đống thịt bầy nhầy , không phân biệt được dâu là tay chân , mình đầu . Có một vài mảnh thịt vụn văng ra bám trên cổng trường tôi một vài thầy cô trong trường thì nôn thóc , nôn đáo ra khi nhìn thấy cảnh tưởng trên , người đi đường hoặc ở gần đó không ai dám lại gần cái xác nát bấy đó cả . Tôi nhớ lúc đó chỉ có bác Tám là dám gỡ những miếng thịt dính trên cổng trường và cho vào sọt gác gần đó .
      - Chúng tôi thì được thầy cô cho tự do giải tán và ra về , chuyện sau đó thì tôi không biết như thế nào ? chị biết rằng từ hôm đó trở đi cái con đường nhỏ trước cổng trường Trần Quốc Toản liên tục xảy ra tai nạn , có người chết , có người sống tôi may mắn được nghe một người trong xóm kể lại sau khi đã bị tai nạn và thoát chết trên con đường này . " Tao đang đi thì có thằng xin quá giang , tao thấy trời cũng khuya với lại đường khu đây vằng vẻ thấy tội nên cho quá giang , ai dè đâu đi tới khu vực đó nó bổng hỏi tao một câu khiến tao lạnh cả sống lưng " Chú chú ! Phải ở đây hồi đó có thằng bán Gas bị nổ bình gas chết không chú " . Tao đang ấp úng chưa biết trả lời thế nào thì nó lại hỏi " Chú nhìn xem thằng đó có giống con không chú ?" Tao xoay người lại thì thấy một đống thịt bầy nhầy thấy lộ rõ tim , gan ,phèo , phổi đang ngồi sau lưng tao hoảng quá tao lao xe vô lề cũng may là giữ được mạng " Kể tới đây ông ta lại run lên bầng bật . Từ đó cái khung cảnh trên con đường Nguyễn Du nhỏ bé lại càng liêu trai , quái dị hơn . ngôi trường Trần Quốc Toản được xây trên những nốm mộ vô chủ , hằng đêm những hồn ma đó cứ như từ dưới đất chui lên , quậy phá , mở tiệc đùa giỡn cho tới sáng . Bên ngoài là một con ma chết oan , chết không toàn thây cứ đi lảng vảng ngoài đường làm một con ma quá giang chuyên hại người . Chỉ tội cho ông Tám một mình ông phải sống giữ cái cõi âm ty , ám khí nặng nề này cũng bởi vì thế mà sức khỏe ông hao hụt dần , qua một thời gian mọi người trong trường cảm thấy ông có những biểu hiện lạ kì , ông nói lảm nhảm một mình , thường hay đấm đấm vô tường , thi thoảng thì hay quát tháo , la mắng cả học sinh và giáo viên trong trường , những người dân xung quanh trường họ còn bảo đêm nào họ cũng thấy ông cầm cái cây ba- ton quơ mạnh vào khoảng không vô hình đó , như đang cố đánh một vật gì đó vậy , con chó của ông thì sủa inh ỏi , liên hồi thi thoảng lại tru lên từng tiếng liên hồi cứ như chó sói vậy . Mọi người bảo ông điên , sống giữa cái không gian ma quái , liêu trai như thế thì làm sao mà không điên cho được .
      - Vào một đêm trăng sáng người ta nghe những tiếng hét , la ó , tiếng cho sủa , tiếng độ vật rơi rớt gãn vụn , người ta thấy ông đang điên cuồng đập bể cửa kiếng của các phòng học , đập luôn cả những bóng đèn , bẻ gãy các cánh quạt vừa làm ông vừa hú lên từng tiếng kinh dị " Tụi bay giỏi phá đi , tụi bay có giỏi thì mở đèn lên đi " . Nhà trường cho ông nghỉ việc , ngày cuối cùng tui nhìn thấy ông thì trông ông tàn tạ lắm : gương mặt hốc hác , đôi mắt thâm quần , thân hình tiều tụy . Kể từ lần đó tôi không gặp được ông nữa , hơn một năm sau thì tôi được thầy cô trong trường kể lại ông bị ho lao và đã chết . Kể từ đó ngôi trường thay đổi bảo vệ liên tục , những người đó sợ cái không gian ghê rợn của cái con đường , của cái ngôi trường này . Người ta kể gặp cứ đêm đêm người ta nghe thấy tiếng cười đùa , gọi nhau í ới từ các phòng học , tiếp theo đó là tiếng rượt đuổi , đánh nhau trong các phòng học văng vẳng bên tai họ âm thanh phát ra nghe rất vang vọng " Tụi bay cút hết khỏi đây , tụi bay cút hết khỏi đây . Thi thoảng người ta thấy một con chó cụt đầu , tay chống gậy đi bằng hai chân cứ lảng vảng trên nóc nhà , tất cả như một địa ngục , một cõi ma quỷ nào đó mà cứ tưởng chỉ được thấy trong những bộ phim kinh dị . Cuối cùng cô hiệu trưởng trường tôi mới quyết định không cần đến bảo vệ trực ban đêm nữa , đến cuối buổi khóa cổng trường lại rồi tất cả ra về có cho tiền thì bọn trộm cũng không dám vào cái ngôi trường này vào ban đêm đâu .
      - Mọi việc cứ như vậy trôi qua cho đến một hôm , có một đội công nhân tới nhận nhiệm vụ xây thêm phòng học , khi họ đang đào đất tới khu đất hoang ở phía sau trường thì họ phát hiện bộ xương của một con chó , một con chó không có đầu .....

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét