Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Truyện ma phố - Phần 1 - Nguyệt Sinh


Ai đã đọc truyện Bỉ vỏ của Nguyên Hồng đều biết đến cái phố Chợ con ở Hải Phòng. Nó nổi tiếng vì thời xa xưa là khu các tay anh chị hay tập trung nơi đó sau khi đi đánh quả về.Lúc ấy khu vực này còn hoang vắng, dân cư thưa thớt lèo tèo. Người Hải phòng khi xưa nói đến Miếu Hai xã, Dư Hàng kênh, Bốt Tròn đều ái ngại lắc đầu không muốn đến. Tối đến mấy ngọn đèn đường vàng vọt , lờ mờ chiếu , thưa thớt người qua lại.
Tôi còn nhớ ở dọc phố còn có một máy nước công cộng từ thời Pháp. Bà con hay xếp hàng lấy gánh nước từ sớm đến khuya. Có lần chị tôi đi chơi muộn về mang đôi thùng ra gánh nước. Lúc ấy đã muộn lắm nhưng chắc thương lũ em ngái ngủ nên chị tranh thủ quẩy nước. Một chốc sau, tôi thấy loảng xoảng, tiếng mở cửa vội vàng và chị tôi ào vào nhà lập cập kêu bố mẹ, miệng lắp bắp không ra hơi:
-Ma... mẹ ơi... ma nó trêu con...
Cả nhà đổ ra hỏi han. Trên tay chị tôi chỉ còn cầm cái móc xích, đòn gánh. Bố mẹ trấn an:
- Làm sao? Con này thần hồn nát thần tính. Phố xá làm gì có ma?
Chị tôi hổn hển kể.
Rõ ràng con gánh thùng đến gần máy nước trông thấy thằng bé con cởi trần trùng trục ngồi dưới vòi nước tắm. Con bảo nó : 
-Ông tướng , khuya rồi còn ra đây nghịch. Xê ra cho người ta lấy nước. Thằng bé con cười khùng khục, ngẩng mặt lên : 
-Mày không biết tao ở đường này từ lâu à? Hai mắt nó trợn trừng thô lố như hai quả trứng gà, hàm răng nhe ra trắng ởn cái gẫy cái còn.
Chị tôi hét lên kinh dị vứt đôi thùng đó chạy vội về.
Đến khi bố mẹ tôi ra máy nước chỉ thấy đôi thùng vứt lỏng chỏng cạnh máy. Máy nước ai đó khóa không chặt vẫn còn rỉ tong tong những giọt nước vô tư như không hề có chuyện gì xảy ra.
Chị tôi sợ hết hồn mất mấy ngày. Chúng tôi vẫn trêu dọa chị, chị chỉ lầu bầu rồi có ngày chúng mày biết.
Và rồi tôi biết thật.
Lần ấy là một đêm đông muộn.
Mẹ tôi sai tôi sang bên nhà bà Kiên mua dầu hỏa đánh gió cho chú em. Đêm tối, phố vắng nhưng phía bên nhà bà ấy vẫn còn ngọn đèn vàng tù mù bán tạp nham. Tôi cầm cái chai lò mò đi sang đường. 
Một cảm giác ớn lạnh sau lưng tôi lạ lắm. Nhưng lúc ấy tôi không để ý. Chỉ có phản ửng tự nhiên, tôi quay sang bên trái nhìn dọc dãy phố. Cách nhà tôi 3 nhà là nhà bà Hoa bán thịt bò đã đóng cửa tắt đèn từ lâu. Tôi thấy hình một bà cụ già đội nón mê ngồi cúi gục trước cửa. Một cái bị cói móp ở bên cạnh.
Tôi cũng không nhìn kĩ nữa chỉ vội nhanh sang bên đường mua dầu hỏa.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét