Quả là được 1 phen hú hồn hú vía, tưởng phải đưa ông Thầy vồ vào viện giữa nửa đêm mưa gió thì rắc rối to. May sức khỏe của Thầy ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi, sau khi lau khô người,thay quần áo ấm, ông cụ lại nói cười sang sảng như chưa từng rầm mưa gió trong đêm đông lạnh giá cả gần tiếng đồng hồ. Mọi người có mặt trong buổi đó đều phải trầm trồ kinh ngạc về sức khỏe và thành tích mỗi tối 1 ngôi mộ của Thầy. Đêm đó khi đã lót dạ bát cháo Gà của thủ phủ sưa Mường,đưa Thầy về nghỉ mà lòng bứt dứt không yên, bao câu hỏi như dồn dập đến trong đầu khiến mệt mỏi mà tôi không sao ngủ được. Tôi trở dậy pha ấm chà thật đặc rồi gọi mấy chú em dậy ngồi hội kiến xem ta nên làm gì tiếp theo, và cùng đi đến quyết định cứ đào ngày mai.Giữa lúc đó thì cô em tôi điện từ nhà lên báo Mẹ tôi bị đau bụng dữ dội mà không hiểu lý do, chúng tôi hoảng hồn bảo cô em ở nhà gọi ngay xe cấp cứu.
Nhưng lạ thay cứ sờ đến máy bàn, thì máy hỏng, gọi bằng máy ĐT di động thì không có tín hiệu trả lời, hoảng quá cô em tôi lại gọi dồn dập lên cho chúng tôi. Chú em tôi cáu nhặng lên bảo gọi cho Tắc Xi lúc nào mà chả có xe. Khi Tắc Xi đỗ cửa là lúc Mẹ tôi khỏi hẳn đau như chưa hề có chuyện gì sảy đến. Tôi bảo mẹ ( hay là ông sắp được về quê nên mừng, ôm lấy con gái nên mới bị như vậy) thôi thì cứ thắp nén nhang cầu khẩn tổ tiên che chở chứ biết làm gì trong lúc này, Mẹ tôi nghe theo và đêm đó trôi đi thật nặng nề,trong nỗi niềm thấp thỏm. Sớm hôm sau khi biết Mẹ vẫn bình an,chúng tôi thuê 1 cỗ máy múc có chiếc cần dài trên 8 m hùng dũng tiến vào, khi vừa chạm đầu bãi chiếc máy đang gầm rú tìm đường vào bỗng hộc lên rồi khựng lại, 2 ống ti- ô dầu bị bục, dầu phun tung tóe. Chủ xe cũng vừa lúc đến đó, nhìn chiếc Cần câu cơm của mình mà lắc đầu thất vọng. Tôi đến bên cạnh chủ xe đề nghị xem có chiếc xe nào mới thì thay thế giúp, chủ xe nói bây giờ đang sửa chữa tuyến đường 6, xe công trình rất khan hiếm, xe này rất mới, bánh bằng lốp nên em để làm gần cho dễ cơ động, có bao giờ bị bục Ti-ô dầu thế này đâu. Chờ thay ống dầu mất gần nửa buổi, gần trưa xe mới nổ được máy tiến vào, đến cách điểm đánh dấu tối qua khoảng chục mét chiếc xe lại rống lên ành ạch rồi lịm hẳn...
chúng tôi chỉ còn biết đứng ngây mà lắc đầu quầy quậy, thật là 1 ngày không may mắn. Đến mãi tối mịt chiếc xe mới nổ máy ành ạch được 1 lúc rồi lại chết máy, đành nằm đó tới sáng hôm sau sửa tiếp. Sớm hôm sau ông Thầy vồ nằng nặc đòi về,Thầy bảo chúng tôi - Các anh tập trung vào mà tìm, không phải đưa tôi về đâu,đường này tiện xe lắm, tôi về 1 mình cho nhẹ nhõm. Các anh cứ đào chỗ đó, nếu thấy gì thì điện cho tôi ngay nhé, rồi không hiểu sao vừa ăn sáng xong, không chờ chúng tôi bố trí, Thầy đã mạn phép xuôi xe Buýt về xuôi ngay như sợ chúng tôi giữ vậy. Không giữ đươc Thầy chúng tôi đành gửi Thầy chiếc phong bì để Thầy về làm lễ thu quân, xong sang bãi , lúc này mấy công nhân đang xoay trần ra sửa.chiếc xe nhìn mới là thế mà giờ đây như đống sắt, vô dụng...
N chủ máy cưỡi chiếc xe @ mầu xanh cốm sầm sập ào đến ,Sắc mặt thất thần quát mấy người thợ sửa nhanh cho máy nổ để chuyển đi công trình khác. đang đứng gần đó , nghe N nói thế tôi sửng sốt chạy lại hỏi - chú đã nhận lời làm giúp chúng tôi, nay lại còn định chuyển máy đi đâu ? N nhăn nhó - các bác thông cảm chúng em cố gắng sửa cho xe nổ máy xong chạy về xưởng để sửa cái pít tông thủy lực, nếu kịp thì chúng em làm tiếp còn nếu không kịp thì bác thuê máy khác, chúng em xin lỗi các bác.Vừa nói đến đó đã nghe tiếng nổ máy vang dền, tôi năn nỉ N, nhưng N khăng khăng là xe hỏng thủy lực nên không thể làm được rồi cho mấy công nhân đánh xe về. Linh tính có vấn đề gì đó, tôi dò hỏi mấy chú xe ôm thì mang máng biết chuyện đêm qua 2 chú lái chính và phụ xe bị cảm nặng, hiện còn đang nằm viện, chưa biết ra sao.
Chúng tôi đành nhờ cô hàng nước và mấy chú xe ôm đi thuê giúp chục người đào bằng tay vậy, một mặt chú em tôi qua bên Đà Giang tìm xe xúc để làm cho nhanh. khoảng 1 tiếng sau 10 nhân công đã sẵn sàng, tôi cho triển khai đào ngay trên diện tích 24 mét vuông. vì là đất mượn nên đào và xúc thật khó khăn, cứ được vài chục phân đất lại tụt xuống, rồi những tảng đá hộc to như con Trâu , lấy xà beng bẩy mãi chẳng thèm nhúc nhíc, vừa mệt mỏi vừa chán nản, tôi thanh toán cả ngày công cho tốp thợ rồi giải tán hết, đành chờ thuê máy vậy và điện cho chú em tôi nhất định phải thuê cho bằng được máy. Thuê xe ôm về nhà nghỉ chú xe ôm mới tiết lộ cho tôi hay rằng - N chủ xe nó sợ vì làm cho nhà anh bị ma nó phá. Chứ xe nhà nó mới thế mà sao lại cứ hỏng đều vậy, hai nữa 2 lái xe của N đột nhiên lại đi viện. Tôi gai cả người, rồi bảo chú xe ôm không về nhà nghỉ nữa mà chạy thẳng về nhà N xem sự thể ra sao. Đến nhà N không thấy chiếc xe đỗ cửa, tôi bấm chuông, vợ N ra mở cửa, do không biết tôi nên vợ N nói luôn - Bác đến thuê xe à ? rồi nói nhanh như bẻ que - nhà em mất không 2 ca xe và hơn triệu tiền thay ống dầu, tôi vờ như không hay biết, bấm chú xe ôm, nói- thế làm sao lại mất 2 ca xe ? vợ N tiếp - có cái bác ở Hà Nội đến thuê xe đi đào tìm mộ, giá thì cao mà bác ấy cũng chẳng mà cả gì, thế là nhà em cho xe đi giúp liền, vừa là kiếm thêm, vừa làm phúc, không ngờ chưa làm được gì thì xe hỏng, người thì đi viện, nhà em sợ quá rút xe rồi, may mà không phải điều xe khác về kéo đấy, mà kể cũng lạ - xe vừa ra khỏi bãi là 2 chú lái xe cũng hết đau, ra viện luôn mới lạ chứ , còn xe thì có hỏng hóc gì đâu ..
Tôi bàng hoàng cả người , một luồng khí lạnh vô hình như chạy dọc nơi sống lưng khiến khuôn mặt tôi như nhợt nhạt làm chú xe ôm phải thảng thốt - Anh làm sao thế ? tôi trấn tĩnh lại, chào vợ N rồi bảo chú xe ôm đưa về nơi nghỉ. Chú em trai tôi cũng vừa về, mệt mỏi nằm tênh hếnh cả giầy trên chiếc đệm trắng tinh tỏa hương xịt phòng dìu dịu. Tôi độp hỏi - Có thuê được máy không em ? chú em trả lời - không anh ạ, Thế sao N nó sửa được máy rồi mà sao không làm luôn đi ? Tôi tường trình lại toàn bộ sự việc khiến chú em tôi phải thất kinh, câu nói như cà lắp, hụt hơi ...Thế..h..hả anh...Tôi không nhịn được cười, bật thành tiếng khà khà trấn an tinh thần mọi người rồi sai cậu lái xe pha cho 1 ấm trà thật đặc, mấy anh em tôi hội ý thống nhất mọi người có mặt phải tuyệt đối bí mật chuyện Ma ám không cho tìm ông , đồng thời cứ tiến hành như dự kiến, đồng thời tìm Thầy cúng giải tà ám để cho công việc được thuận lợi trước khi đào bới.
Chiều hôm đó chúng tôi dạo chơi đây đó khắp đất Hòa Bình như những vị khách du lịch thực thụ, Con đập sông Đà cao ngất, mực nước mùa này xuống rất thấp, con tầu Thủy đón khách đi Thác Bờ nằm tít dưới chân đập nhìn bé tí như đồ chơi trẻ nhỏ, mùa này nằm chết rét dưới đáy sâu, chúng tôi vượt lên đỉnh đồi cao đặt tượng đài Bác. Trên tượng đài, bác đang giơ tay như vẫy chào đồng bào thiểu số vùng cao đang hướng về ngọn cờ của đảng, Bác tung bay phấp phới giữa bạt ngàn trùng điệp của núi rừng Tây Bắc. bất giác tôi chạnh nghĩ đến bao nỗi thiếu thốn mà người dân nơi đây, nhất là các dân tộc ít người vẫn còn chịu đựng, mong sao một ngày kia đời sống bà con được dần dần cải thiện tiến kịp vùng xuôi.
Mải nghĩ miên man, ngó lại Thị xã đã lên đèn, tôi buột miệng thốt lên - ôi đẹp quá. Quả hật cái đẹp của một thị xã vùng cao thật lung linh huyền ảo, nó đẹp hết mình dưới ánh chiều chạng vạng, phía trên thượng lưu dòng Đà Giang như thu mình uốn lượn,mềm mại giữa cái mênh mông huyền hoặc của núi rừng, để rồi tung sức mạnh vào dòng nước bạc trắng dưới hạ nguồn, tạo những ánh sáng như những viên ngọc đang tỏa sáng cho đời. Tôi hít thật sâu cái hương vị ngọt ngào , dịu mát của mênh mang đất trời vào lồng ngực, luyến tiếc chia tay với con đập thủy điện Sông Đà, mong có ngày nào đấy gặp lại..
Đêm đó anh em tôi hò nhau nghỉ sớm để hôm sau còn bao việc phải làm, thế mà cứ nhắm mắt lại thì bao hình ảnh , ký ức mông lung cứ trôi về như những thước phim vô tận, hư ảo, tai tôi như ù đi, không sao ngủ được. Giường bên đã nghe tiếng ngáy đều đều của 2 chú em đã mấy đêm thiếu ngủ, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, xa xa tiếng những con chim ăn đêm thủng thẳng thả vào thinh không những tiếng kêu ai oán. Tôi lặng lẽ ngồi dậy, khoác chiếc áo Bà Bô to sụ, khoa chân sỏ đôi dép tổ ong mò ra phía cửa, dưới sân mấy chiếc ô tô khum lưng hứng từng đợt gió lùa lạnh ngắt, bên kia những bóng đèn đường chạy hàng dài mờ mờ ảo ảo, như tàn đi, úa vàng theo tiết trời Tây Bắc, tôi bất giác buông hơi thở dài lão luột. Tôi lặng lẽ trở vào, cái mệt mỏi đưa tôi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Chiếc điện thoại thánh thót đánh thức chúng tôi, còn sớm lắm , nhìn đồng hồ mới có 6h kém 15 phút nhưng ngoài đường tiếng người, tiếng xe máy đã thấy nhộn nhịp, đúng là cái cảnh mọi người đều chạy đua với cái Tết, bên kia đường quán phở quen thuộc đã rực đèn như chào đón những vị khách hàng dễ tính.
Chị chủ hàng có đôi mắt lúng liếng , giọng nói thia lia, bẻ que không kịp, miệng toe toét cười mời chúng tôi vào góc trong cho ấm, như đã quen với sở thích của từng người, không cần hỏi kỹ mà vẫn bê những tô phở theo đúng yêu cầu như đã được lập trình từ trước, chị ta còn không quên cả chai rượu San Lùng, loại hảo hạng của vùng Bắc Hà, địa đầu của tổ quốc, quả là 1 người phụ nữ năng động và rất có khướu bán hàng. Chúng tôi vừa ăn vừa bàn tính công việc, quyết định phải thuê được máy trong hôm nay. Trời sáng hẳn, cái tấp lập của một thủ phủ miền núi so với miền xuôi không khác là bao, từ cách ăn , mặc , lời nói, chỉ phân biệt được khi mấy bà mẹ Mường mặc áo xanh, váy đen, tòng teng cặp gà sống thiến, hoặc rọ quả cam, khoai môn, đôi dép lê kiểu Thái Lan, loẹt quẹt trên đường, cảnh tượng tấp lập như thúc dục chúng tôi mau hoàn thành công việc.
Chúng tôi vọt xe sang bên kia sông, phía đông nam của Thị xã, nơi có những ngôi làng của người Nga, mang dáng dấp Âu châu, những người một thời đã gắn bó, khai phá, xây dựng mảnh đất một thời được mệnh danh là (rừng thiêng nước độc ) này. Xuôi theo con đường xuống phía nam, dọc theo bờ sông, chúng tôi tạt xuống 1 bến cảng nhỏ, nơi có mấy chiếc máy xúc mầu vàng mới đét, chắc là của 1 công ty cát sỏi nào đó, cái gầu của nó chống thẳng xuống đất trông mới hùng dũng làm sao, lân la hỏi thăm nơi 1 quán nước ven đường, được biết mấy xe đó của 1 công ty xây dựng trực thuộc tỉnh, chúng tôi khấp khểnh mừng thầm. đợi đến giờ làm việc, chúng tôi bước vào phòng giám đốc, vị này trạc tuổi 45 mặt vuông chữ điền, đôi mắt to, sâu thẳm dưới đôi hàng chân mày lưỡi mác, gương mặt cương nghị, quyết đoán, sau cái bắt tay thật chặt chủ động hỏi chúng tôi - các anh đến đây có việc gì không ? sau khi nhấp môi chén nước chè nóng bỏng tôi vào đề luôn - Thư anh , chúng tôi đến phiền anh chút việc...
tôi diễn thuyết 1 hồi, cả hoành tráng, lẫn bi ai, đến khi vị giám đốc tên T kia nhất trí hoàn toàn và ký Hợp Đồng với chúng tôi. Chúng tôi quay về Đại bản doanh chờ đợi, nhờ chú xe ôm đi đón bà Thầy Mo hôm trước đến làm lễ trước khi khởi công, mấy anh em mỗi người 1 ngả đi lo lễ lạt chẳng mấy chốc đã tập hợp đầy đủ. Đến đầu giờ Ngọ chiếc xe múc hiệu (con mèo) hùng dũng nhả khói tiến vào, tôi vội đứng ra hiệu cho xe ngừng lại ngay đầu đường , ngoắc chú lái xuống uống nước rồi bàn cụ thể công việc, mời mọi người đi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi để đầu giờ Mùi bắt đầu làm lễ. Thâm tâm tôi thầm mong tìm được ông ngoại tôi để đoàn tụ với gia đình trước thềm năm mới, lác đác trên đường những cành đào Tây Bắc khẳng khiu trên nóc những chiếc xe tải , những xe lá rong rừng xanh ngắt đang chẩy hội về xuôi. giờ này đây chắc Mẹ tôi đang mỏi mắt trông chờ, chỉ nghĩ đến đó thôi, sao lòng tôi như bứt dứt không yên..
Đêm đó anh em tôi hò nhau nghỉ sớm để hôm sau còn bao việc phải làm, thế mà cứ nhắm mắt lại thì bao hình ảnh , ký ức mông lung cứ trôi về như những thước phim vô tận, hư ảo, tai tôi như ù đi, không sao ngủ được. Giường bên đã nghe tiếng ngáy đều đều của 2 chú em đã mấy đêm thiếu ngủ, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, xa xa tiếng những con chim ăn đêm thủng thẳng thả vào thinh không những tiếng kêu ai oán. Tôi lặng lẽ ngồi dậy, khoác chiếc áo Bà Bô to sụ, khoa chân sỏ đôi dép tổ ong mò ra phía cửa, dưới sân mấy chiếc ô tô khum lưng hứng từng đợt gió lùa lạnh ngắt, bên kia những bóng đèn đường chạy hàng dài mờ mờ ảo ảo, như tàn đi, úa vàng theo tiết trời Tây Bắc, tôi bất giác buông hơi thở dài lão luột. Tôi lặng lẽ trở vào, cái mệt mỏi đưa tôi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Chiếc điện thoại thánh thót đánh thức chúng tôi, còn sớm lắm , nhìn đồng hồ mới có 6h kém 15 phút nhưng ngoài đường tiếng người, tiếng xe máy đã thấy nhộn nhịp, đúng là cái cảnh mọi người đều chạy đua với cái Tết, bên kia đường quán phở quen thuộc đã rực đèn như chào đón những vị khách hàng dễ tính.
Chị chủ hàng có đôi mắt lúng liếng , giọng nói thia lia, bẻ que không kịp, miệng toe toét cười mời chúng tôi vào góc trong cho ấm, như đã quen với sở thích của từng người, không cần hỏi kỹ mà vẫn bê những tô phở theo đúng yêu cầu như đã được lập trình từ trước, chị ta còn không quên cả chai rượu San Lùng, loại hảo hạng của vùng Bắc Hà, địa đầu của tổ quốc, quả là 1 người phụ nữ năng động và rất có khướu bán hàng. Chúng tôi vừa ăn vừa bàn tính công việc, quyết định phải thuê được máy trong hôm nay.
Trời sáng hẳn, cái tấp lập của một thủ phủ miền núi so với miền xuôi không khác là bao, từ cách ăn , mặc , lời nói, chỉ phân biệt được khi mấy bà mẹ Mường mặc áo xanh, váy đen, tòng teng cặp gà sống thiến, hoặc rọ quả cam, khoai môn, đôi dép lê kiểu Thái Lan, loẹt quẹt trên đường, cảnh tượng tấp lập như thúc dục chúng tôi mau hoàn thành công việc. Chúng tôi vọt xe sang bên kia sông, phía đông nam của Thị xã, nơi có những ngôi làng của người Nga, mang dáng dấp Âu châu, những người một thời đã gắn bó, khai phá, xây dựng mảnh đất một thời được mệnh danh là (rừng thiêng nước độc ) này. Xuôi theo con đường xuống phía nam, dọc theo bờ sông, chúng tôi tạt xuống 1 bến cảng nhỏ, nơi có mấy chiếc máy xúc mầu vàng mới đét, chắc là của 1 công ty cát sỏi nào đó, cái gầu của nó chống thẳng xuống đất trông mới hùng dũng làm sao, lân la hỏi thăm nơi 1 quán nước ven đường, được biết mấy xe đó của 1 công ty xây dựng trực thuộc tỉnh, chúng tôi khấp khểnh mừng thầm. đợi đến giờ làm việc, chúng tôi bước vào phòng giám đốc, vị này trạc tuổi 45 mặt vuông chữ điền, đôi mắt to, sâu thẳm dưới đôi hàng chân mày lưỡi mác, gương mặt cương nghị, quyết đoán, sau cái bắt tay thật chặt chủ động hỏi chúng tôi - các anh đến đây có việc gì không ? sau khi nhấp môi chén nước chè nóng bỏng tôi vào đề luôn - Thư anh , chúng tôi đến phiền anh chút việc...
tôi diễn thuyết 1 hồi, cả hoành tráng, lẫn bi ai, đến khi vị giám đốc tên T kia nhất trí hoàn toàn và ký Hợp Đồng với chúng tôi. Chúng tôi quay về Đại bản doanh chờ đợi, nhờ chú xe ôm đi đón bà Thầy Mo hôm trước đến làm lễ trước khi khởi công, mấy anh em mỗi người 1 ngả đi lo lễ lạt chẳng mấy chốc đã tập hợp đầy đủ. Đến đầu giờ Ngọ chiếc xe múc hiệu (con mèo) hùng dũng nhả khói tiến vào, tôi vội đứng ra hiệu cho xe ngừng lại ngay đầu đường , ngoắc chú lái xuống uống nước rồi bàn cụ thể công việc, mời mọi người đi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi để đầu giờ Mùi bắt đầu làm lễ. Thâm tâm tôi thầm mong tìm được ông ngoại tôi để đoàn tụ với gia đình trước thềm năm mới, lác đác trên đường những cành đào Tây Bắc khẳng khiu trên nóc những chiếc xe tải , những xe lá rong rừng xanh ngắt đang chẩy hội về xuôi. giờ này đây chắc Mẹ tôi đang mỏi mắt trông chờ, chỉ nghĩ đến đó thôi, sao lòng tôi như bứt dứt không yên..
Giờ Mùi đã đến, chú em tôi khệ lệ bưng 1 mâm đầy hoa quả, xôi, gà, rượu bia, riêng tôi ôm 1 ôm tiền vàng, Ngựa mã, Mũ áo, mấy người khác thì bưng bê ô, lọng,chiếu... đến cạnh cái hố đào dở dang hôm trước mà bầy biện, cô Thầy Mo như được dịp trổ tài phép của mình giữa thanh thiên bạch nhật và đám thổ dân hiếu kỳ xúm đông xúm đỏ. Sau một hồi sai khiến oai phong, Thầy Mo bắt đầu mở màn với nắm hương trầm nghi ngút khói, hồi chuông thỉnh ru dương thánh thót, rồi bài tiếng kinh, tiếng Mường choang choang, rồi Dao, Kiếm trừ tà hươ qua, hươ lại nghe mà chết khiếp như kiểu dọa nạt ai đó khiến kẻ yếu bóng vía cũng phải lùi xa. Hết tuần nhang Thầy Mo cho hóa từng khoản biếu Thần Linh, Thổ Địa, Biếu Tà Ma ...
chúng tôi chỉ việc làm theo như những con rối. Xong xuôi chúng tôi mời cô Thầy Mo ở lại, đề phòng có gì trục trặc còn nhờ giải quyết luôn. Đúng 2h15 phút tôi cho xe múc tiến vào công trường không hề gặp trở ngại nào, chiếc máy thật khỏe, tảng đá to đến gần nửa khối mà nó nhấc lên cứ nhẹ như lông hồng vậy. Chảng mấy chốc chiếc hố rộng vài chục mét đã sâu hoắm đền 3 m, đống đất trên bờ cao ngất , phải dùng gầu san, gạt té sang 2 phía mới có chỗ đổ. anh em tôi đứng trên bờ căng mắt ra nhìn, đất mượn sâu quá, đào sâu đến cả 5 m mà vẫn chưa đến đất thổ, ai ngó cũng phải rợn người. Tầm với của xe như có vẻ đã đuối, tôi bảo chú lái lùi lại, mở 1 con đường dốc xuống thì mới múc tiếp sâu được. lúc này đáy hố chỉ còn vẻn vẹn như 2 chiếc chiếu, sau ít phút giải lao, chúng tôi quyết định mở rộng hố đào, chú lái đang nhẩy lên xe thì bỗng 1 tiếng Rầm...rung chuyển, cả vạt đất cỏ xanh rờn hơn chục mét vuông nãy anh em tôi vừa đứng, sạt xuống lấp ngang thân hố, tôi hú vía, may mà không ai còn đứng đó, chiếc xe lại lầm lũi làm nhiệm vụ của nó cho đến tồi mịt. chúng tôi bảo chú lái đóng cửa xe rồi cùng chúng tôi về nghỉ, một ngày làm việc không đem lai kết qủa như mong đợi. Sau 1 đêm thấp thỏm, chúng tôi dậy thật sớm.
Thấy sốt ruột, tôi bảo chú lái xuống đánh xe đưa tôi qua chỗ tìm kiếm 1 chút rồi cùng về ăn sáng, thời tiết hôm nay thật đẹp, lạnh mà hanh khô, bầu trời như sáng hơn. Tôi lững thững bước vòng qua chỗ chiếc xe múc đến gần miệng hố, tôi chỉ còn biết há hốc mồm ngạc nhiên, 3 bề bốn bên đều sạt xuống, chiếc hố giờ đây trông như 1 chiếc phễu khổng lồ. Tôi quay về, chán ngán, cứ đà này chắc phải cho xe mở thành 3 cấp chắc mới ổn được.Tôi gọi điện bàn với chú em và quyết định vòng về công ty xây dựng bên kia sông Đà của T cầu cứu tăng thêm 1 xe nữa. T vui vẻ đồng ý giúp nhưng với điều kiện chỉ giúp thêm được 2 ca thôi vì xe này ngày kia phải đi công trình xa rồi. Tôi chấp và ký bổ xung vào văn bản. Gần trưa cả 2 xe gầm gừ làm việc, vì đất bồi mượn sâu gần chục mét, nên chúng tôi phải mở rộng bãi đào đến cả trăm mét vuông, phân làm 3 cấp, 2 ngày sau mới tới được mặt đất thổ ngày xưa. Chúng tôi cho xe tạm dừng, thuê đội quân hôm trước để đào thủ công, đào tới cả 3 m chiều sâu nữa, vừa đào, vừa tát nước mà vẫn bặt vô âm tín, như 1 lời thách thức chúng tôi, và rồi 1 đêm dài vô vọng lại trôi qua, lạnh lẽo.
Đêm ở cái thị xã nhỏ bé miền núi rừng sơn cước những ngày cuối Đông càng lạnh giá, những ngọn gió bắc rít từng hồi dài thê lương ngoài cửa sổ, đã khuya lắm rồi mà tôi vẫn ngồi bó gối trên chiếc ghế sa lông cũ kỹ, đầu óc nghĩ mông lung vô tận. Ngoài kia tiếng cót két của những chiếc xe thồ vẫn bươn trải trong đêm, như cố níu kéo thêm Đông tàn Bính Tuất.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, mùa Xuân sẽ quay về, bao hy vọng phai tàn trong gió lạnh. Sớm hôm sau để chú em ở lại san lấp trả lại mặt bằng, tôi qua gặp ban giám đốc công ty xin khất đến ra giêng chúng tôi lại tìm kiếm tiếp. May mà các anh và nhân dân quanh vùng rất ủng hộ thông cảm và khuyến khích chúng tôi làm cho tâm hồn tôi như ấm lại. Tôi trở lại HD về thẳng điện cô Đồng, lúc này trời đã về trưa, các Vong đang về rất thuận lợi, như thường lệ tôi mua bánh, kẹo, tiền, vàng, lách qua đám đông vào đặt lễ trên điện, vừa quay ra đã thấy vong vừa về gọi tên tôi và nói - có 1cụ tên là cụ V, có phải cụ V nhà bác không? tôi gặp ở ngoài cổng, có nhắn với tôi là -nhắn với cháu cụ tên là K, bảo nhờ cô Đồng làm lễ nhờ các Quan ở đây xin hộ ông Thần Linh tha cho. Vong đó nói với tôi - có phải nhà bác xúc phạm đến ông Thần Linh, bảo (dẹp ông Thần Linh sang một bên phải không ?). Tôi lạnh gáy, đúng là chú em tôi có nói câu đó thật. Vong đó tiếp thế nên ông Thần Linh ở trên Hòa Bình đấy, ông ấy không cho tìm người nhà, ông ấy bảo cho nhà đó tiêu tốn tiền của đi..)
Chả thế mà mời đến mấy ông Thầy mà công việc vẫn dậm chân tại chỗ. Tôi quyết định chiều hôm đó, nhờ cô hàng xóm ở cạnh nhà cô Đồng mua sắm xôi, gà, hoa, quả...làm lễ xin sám hối mất cả buổi , xong điện thông báo cho mọi người nắm được binh tình, lúc đó lòng tôi mới vợi đi nửa phần tâm sự. Sớm hôm sau mới đầu giờ Dần tôi đã trực sẵn cửa Điện cô Đồng, hy vọng các Cụ nhà tôi thương con, thương cháu về chỉ rõ vị trí ông tôi nằm để chúng tôi đưa ông về quê trước tết. Quả là việc xám hối buổi chiều qua có kết quả, cụ tôi về thật, cụ nhắc chúng tôi ăn nói phải giữ mồm, giữ miệng, do xúc phạm đến Thần, Thánh mà chúng tôi đã mất bao công sức kiếm tìm mà không có kết quả, rồi cụ chỉ địa điểm nhà ông cạnh cái bể có 2 ngăn, gần cái Long nước.. v.. v., địa hình cụ chỉ ngày xưa, so với nay là một mặt bằng mênh mông chúng tôi không thể hình dung nổi. Chiều đó tôi cho cả thằng cháu con anh cả cùng đi, ngược lên HB , chúng tôi tìm vào nhà 1 cụ bà gần 90 tuổi, ngày xưa ở ngay gần đó, cụ nói - trước đây vào những năm 70, khu vực này còn là đầm lầy, lau sậy um tùm, khi xây dựng UBND tỉnh ở ngay Cổng Châu cũ, họ có đào 1 mương nước để lấy nước tôi vôi, chúng tôi gọi là cái long nước ...
Sự việc có chiều hé mở, nhưng Tết đã quá gần, chúng tôi đành tạm thời ngưng cuộc tìm kiếm, hy vọng ra giêng ngày rộng tháng dài sẽ tập trung rứt điểm.
Lấn cấn thế nào mãi sâm sẩm tối hôm đó chúng tôi mới về được. Khi qua Lương Sơn, chúng tôi không quên ghé qua nhà BH, cô mời chúng tôi vào nhà, rồi đột nhiên nói - Ông anh cũng đi cùng về này, cả 2 đứa bé nữa, tôi nghe mà 2 hàng tóc mai như dựng ngược. Tối đó về, trời lạnh ngắt, đúng là tháng Củ mật, nhìn ra 2 bên cửa và đằng sau xe, trời tối đen như mực. thằng cháu tôi cầm máy ảnh KT số của tôi nghí ngoáy chụp ra ngoài tanh tách, tôi nhắc cháu - thôi cất máy đi kẻo hết pin của chú. Đến đoạn gần Hòa Lạc, không hiểu nghĩ thế nào, nó lại lấy máy ra bấm loạch soạch ra tứ phía, rồi bỗng bất ngờ la thất thanh - Chú ơi cái gì thế này ? nó đưa máy cho tôi và chú em cùng xem, tôi thất thần buột thành tiếng : Maaaaaaa, chú lái xe bất thình lình giật mình phanh đánh két 1 tiếng thật dài, ghê rợn, xe dừng lại, xung quanh trời tối đen như mực...
chú lái xe ngơ ngác nhìn quanh, khuôn mặt như méo sệch đi vì hốt hoảng, phía trước ánh đèn pha quét 1 vệt sáng dài xa tít, mấy lùm cây rậm rạp phía gần mũi xe được soi rõ từng chiếc lá. Tim tôi đập thình thịch, ngực như bị nén lại, chúng tôi trao nhau cùng xem hình ảnh 2 con Ma mà thằng cháu tôi vừa chụp được, trông nó như hai con Rồng nhỏ đang bay ngang tầm với, xanh ngắt, ma quái. Tôi bảo chú lái cho xe vòng lại đọan vừa chụp tấm ảnh, táp vào sát nề đường, tắt máy và đèn, mọi người xuống xe cùng quan sát. không có ánh đèn, xung quanh chỉ còn là 1 mầu đen đặc quánh, thằng cháu to con gần 70 kg như có vẻ sợ sệt, nó cứ túm lấy cái vạt áo tôi như sợ tôi biến đi mất hút vậy, tôi bảo nó - cháu cứ lên xe mà ngồi, xuống đây với bọn chú mà làm gì ? nó nói ngồi trên xe 1 mình nó sợ, và cứ thế nó sấn lấy tôi, gỡ ra không được.
Tôi đưa máy ra chụp lia lịa đủ tứ phía theo chế độ đèn hồng ngoại mà chẳng có 1 tỵ ánh sáng nào hiển hiện trong ảnh cả, trời bắt đầu lắc rắc mấy hạt mưa li ti như báo hiệu mùa Xuân đã về, tết đến, phía trước chú em tôi cùng lái xe nói chuyện thật to, tôi đoán chắc là bọn chúng nói to cho đỡ sợ, tôi rùng mình, Đêm thật là kinh hãi.
Tôi chủ động hò mọi người lên xe, thằng cháu xem chừng vẫn chưa hết sợ, nó cứ lùi sang mé tôi ngồi, còn đòi bật ngọn đèn trần cho sáng, tôi bảo nó - Cháu sợ cái gì, người trần còn chẳng sợ, sợ gì người đã chết .
Ấy nói mạnh thể thôi chứ thâm tâm tôi cũng bất an lắm, tôi đưa máy cho thằng cháu và giao việc cho nó cứ chụp hình ra khoảng không xung quanh xem có thấy gì không, cốt là để nho nó đỡ sợ. chẳng mấy chốc xe chúng tôi đã rẽ sang con đường thẳng tắp rộng thênh, xe chúng tôi lao đi êm ru, xuyên màn đêm vun vút, thỉnh thoảng lại tránh những chiếc xe tải đang hối hả chở đất làm đường , chạy đua cùng tiến độ. Trạm soát vé kia rồi, chú em tôi lục lấy chiếc vé đưa chú lái xe, chiếc xe giảm ga chậm hẳn lại, từ từ tiến vào trạm ma- li- e chắn , chú lái đưa chiếc vé xanh cho người soát vé, cái chắn sọc đỏ từ từ dâng lên, khi chiếc chắn dâng ngang tầm kính, cú phanh gấp bằng phanh tay làm chúng tôi chúi về phía trước, đợi chiếc chắn lên hẳn chú lái cho xe qua và tạt vào ven đường, lúc này chú lái mới bình tĩnh cho chúng tôi biết xe đã bị mất phanh. Tôi ngạc nhiên hỏi - xe mới thế này làm sao mà hỏng phanh được ? chú kiểm tra dầu phanh xem thế nào ? chú lái mở cốp sau lấy cái đèn pin nhỏ xíu, mở máy xem hộp dầu phanh tổng, dầu hết sạch. Chú lái kiểm tra theo đường dẫn xuống từng bánh xe, tất cả khô ron, không có biểu hiện chảy dầu, khi soi vào giữa gầm xe mới thấy bụng xe ướt sượt, từng giọt dầu lăn xuống thành giọt xuống nền đường, chú lái lấy tấm giả Da trải xuống nền đường, nằm ngửa soi vào bụng xe, tôi cũng tò mò ngó theo, dưới bụng xe không hề có vết lõm có thể làm bẹp ống dẫn dầu, không thể khắc phục được, chú lái mời tôi lên xe, cho xe chạy chầm chậm về Hà Nội. Cũng may quãng đường về nhà không còn bao xa, phải mất đến gần 1 tiếng sau chúng tôi mới về được nhà, chú lái xe chào chúng tôi rồi ra về, tôi dặn với theo - đi cho cẩn thận nhé.
Phải đến hai hôm sau khi đi gọi hồn chúng tôi mới giật mình khi được các Cụ nhà tôi về mách cho biết chính 2 con ma hôm đó đã định hại chúng tôi 1 đòn chí mạng..
Ảnh Ma chụp được vào hồi 20h30 ngày 21/12 âm lịch trên đường Hòa Lạc- Hà Nội.
Link đây:
http://us.f6.yahoofs.com/blog/473142...4MWMHBLZwsQpqQ
Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét