Sau khi rất nhiều thầy pháp phán những câu
rùng rợn về việc phá long mạch nên đại gia đình sẽ phải chết thảm, và sau cái chết của chồng, bà Phụng đã cùng con trai trốn vào Nam. Bà đã bán lại mảnh đất, ngôi nhà cho ông Nguyễn Văn Minh, người cùng xóm, với giá rất rẻ. Tuy nhiên, bà Phụng và cậu con trai duy nhất cũng đã mất mạng bí ẩn ở trong Tây Ninh. Những bi kịch kinh hoàng tiếp diễn với đại gia đình ông Nguyễn Văn Minh, khiến cả làng rợn người sợ hãi.
Kỳ 2 (kỳ cuối): Một người tâm thần mất tích, cả nhà chết thảm
Thầy cúng bỏ chạy
Nhà ông Nguyễn Văn Minh vốn ở giữa thôn Xuân Biều (Xuân Cẩm, Hiệp Hòa, Bắc Giang). Ngôi làng này đất chật, người đông, nhưng đất đai nhà ông Minh khá rộng. Vợ chồng ông Minh có nghề đóng gạch, nên cần mặt bằng ngoài cánh đồng, có nhiều đất nguyên liệu để nhào gạch. Đúng lúc đang cần mặt bằng, thì bà Phụng rao bán nhà để vào Nam. Mặc dù, lúc đó, lời đồn ma hành quỷ ám ở mảnh đất của gia đình ông Khanh kinh khủng lắm, nhưng ông Minh không sợ. Ông Minh bỏ ngoài tai những lời can ngăn của vợ, của những người trong họ và lời dọa dẫm của dân làng. Ông Minh vốn có nhiều năm ở chiến trường, từng vào sống ra chết, nên ông chẳng sợ gì. Ông không tin trên đời có thứ gọi là ma quỷ, lại vật chết được người. Mảnh đất rộng mênh mông mà bà Phụng bán với giá quá rẻ, không mua thì quá phí.
Mua được mảnh đất rồi, ông Nguyễn Văn Minh và vợ là bà Nguyễn Thị Đức, cải tạo lại nhà cửa. Vốn không sợ trời, chẳng sợ đất, càng không tin ma quỷ, nên ông Minh phá cây hương mà dân làng dựng lại trên nền ngôi đền cũ, dưới gốc mít, để lấy chỗ xây gian nhà ngang. Vị trí ngôi nhà ngang nằm giữa ngôi nhà chính với gốc mít. Ngôi nhà cũ ở giữa làng, cách nhà mới mua chỉ độ 500m, nên vợ chồng ông và 3 người con trai thích ở đâu thì ở. Ngôi nhà vốn nằm trên gò đất rất lớn, như quả đồi trồi lên khỏi làng và cánh đồng, nên rất nhiều đất. Vợ chồng, con cái ông Minh đào đất đóng gạch, ngói, rồi đốt lò, trước nhà khói tuôn tỏa ngày đêm. Vợ chồng ông Minh có nghề đóng gạch, làm ngói lâu đời, nên vốn rất khá giả. Ông Minh là cũng là cao thủ đốt lò, chưa từng hỏng lò gạch, mẻ ngói nào. Thế nhưng, điều kỳ lạ, mà ông Minh cũng thấy khó hiểu, là từ khi nhào đất, đóng gạch, đúc ngói và đốt lò ở mảnh đất mới, thì cứ lò được, lò không, lò sống, lò cháy. Làm cái gì cũng hỏng cái đó, thua lỗ liên miên. Từ một gia đình khá giả ở làng, kinh tế gia đình ông Minh mỗi ngày thêm sa sút, khó khăn chồng chất.
Cái hạn đầu tiên xảy đến với gia đình ông, là cậu con trai Nguyễn Văn Tuấn, đang là cán bộ quân đội, cấp bậc trung úy, đóng ở Thái Nguyên, tính tình bỗng trở nên kỳ quặc, nóng nảy. Trong một trận đánh nhau, bị đơn vị kỷ luật, cho ra quân.
Lúc này, vợ chồng ông Minh mới nhớ lại những lời đồn, hăm dọa của dân làng, về mảnh đất mà ông mua lại từ bà Phụng. Ông Minh cũng chợt rùng mình khi nghĩ đến những giấc mơ mà ông gặp phải. Trong mơ, ông thường thấy con hổ trắng, đứng ở ngôi miếu trước nhà. Ông thường kể với mọi người về giấc mơ ấy, và nó cũng đúng với những giấc mơ mà chủ trước, tức ông Tạ Văn Khanh gặp phải trước khi mất mạng.
Có chút rờn rợn, nên dù cứng gan lắm, ông Minh cũng phải để cho vợ rước thầy cúng về tận nhà làm lễ. Hôm làm lễ cúng khá linh đình. Ông Minh mổ một con lợn to, cắt lấy phần thủ, luộc chín, đặt lên mâm, để ông thầy cúng làm lễ ở ngôi miếu. Trong lễ cúng, một sự việc kinh hoàng xảy ra. Khi ông thầy cúng vừa chuẩn bị làm lễ, thì bỗng cứng họng, ú ớ không nói nên lời. Mãi sau, ông này mới bình thường trở lại. Ông quát mọi người: “Sao gia đình này lại đi phá cây hương thế hả? Thế này thì chết cả nhà. Tôi cũng khó sống khi cứu mọi người”. Ông thầy cúng chỉ nói vậy, rồi nhất nhất bỏ đi, không tiếp tục cúng bái nữa. Ông thầy cúng nọ cũng không nhận lễ vật, tiền công từ gia đình ông Minh.
Cái chết bí ẩn dưới ao nông
Nghe ông thầy cúng nọ nói vậy, mọi người tái mặt, sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Ngay hôm sau, ông Minh cùng vợ chạy xe máy lên tận Thái Nguyên, rước ông thầy phong thủy về xem thế đất rồi. Ông thầy phong thủy nọ cúng bái, trấn yểm, rồi bảo gia đình có điều kiện thì dựng hẳn ngôi miếu, thờ phụng đàng hoàng, chứ không nên chỉ xây cây hương nhỏ. Vợ chồng ông Minh răm rắp nghe theo. Việc đầu tiên, vợ chồng ông Minh không tiếc ngôi nhà ngang vừa xây, mà đập bỏ. Sau đó, ông xây ngôi miếu ở ngay dưới gốc mít, cạnh chỗ cây hương mà ông từng đập. Lúc này, kinh tế gia đình đã kiệt quệ, nên vợ chồng ông Minh chỉ xây ngôi miếu đơn sơ, gồm 4 bức tường nhỏ, lợp tấm phibrôximăng. Bên trong miếu có ban thờ và mấy bát hương nhỏ.
Thảm kịch chết chóc đầu tiên của gia đình xảy đến với bà Nguyễn Thị Đức. Bà Nguyễn Thị Gái, nhà ngay sau mảnh đất với ngôi nhà vợ chồng ông Minh kể: “Tôi vẫn nhớ rõ, hôm ấy khoảng 6 giờ chiều, ông Minh đi đâu về nhà không thấy vợ, cứ đứng trước nhà gọi um cả lên. Đến tối thì cả nhà, cả anh em nhà bà Đức cầm đèn pin đi soi khắp nơi. Tôi thấy mọi người thắp đèn soi loang loáng ngoài cánh đồng, trên đê, rồi dọc bờ sông Cầu. Ông Minh có sang hỏi tôi, thì tôi bảo, lúc chiều thấy bà Đức lúi húi cắt cỏ ở bờ ao, vứt cho cá ăn. Tôi có nói chuyện với bà ấy mấy câu ở bờ ao. Bà ấy kể rằng, đợt này khó ngủ, đầu óc cứ lúc nhớ lúc quên, đêm thì toàn gặp ác mộng. Ngay đêm đó, tôi đã nghĩ có chuyện xấu với bà ấy rồi. Vì mấy hôm trước, thi thoảng tôi thấy bà ấy thơ thẩn ngoài bờ ao, cứ ngơ ngơ như người mất hồn. Đêm thi thoảng bà ấy tru lên như sói, nghe rất sợ. Đến gần trưa hôm sau, thấy bên nhà ông Minh ồn ào, có người khóc lóc, tôi mới biết bà Đức đã qua đời. Ngay trong đêm, thấy liềm cắt cỏ ở bờ ao, mà không thấy người đâu, nên gia đình đã xuống ao mò. Cái ao đó là do vợ chồng ông Minh đào đất đóng gạch, gói mà tạo thành. Thời điểm đó, nước khá nông, chỉ đến ngang bụng, mà đến chục người mò mãi không thấy bà ấy đâu. Phải đến gần trưa hôm sau mới mò thấy. Cái ao nông thế mà bà ấy chết đuối, rồi mò đi mò lại mới thấy cũng thật khó hiểu”.
Cái chết thảm khốc của thầy giáo
Kể về cái chết của bà Đức xong, bà Gái lộ vẻ sợ hãi, không dám kể tiếp nữa. Tôi và chuyên gia tâm linh Lê Thái Bình (Chủ nhiệm câu lạc bộ Thiền Việt, Viện nghiên cứu tiềm năng con người) tìm đến ngôi nhà cũ trong làng của ông Nguyễn Văn Minh. Ngôi nhà trông tàn tạ, tan hoang chẳng kém gì ngôi nhà bỏ hoang ngoài rìa làng. Chiếc cổng sắt hoen rỉ đóng kín. Thấy người lạ, một phụ nữ đến hỏi chuyện. Hóa ra, là bà Nguyễn Thị Tâm, cán bộ Hội Người cao tuổi thôn Xuân Biều. Bà Tâm giới thiệu là hàng xóm của ông Minh, nắm rất rõ chuyện kinh hoàng liên quan đến gia đình ông Minh. Bà bấm điện thoại gọi Tạ Thị Huệ về tiếp khách.
Tạ Thị Huệ sinh năm 1991, mới ngoài 20 tuổi, song đã thành góa phụ. Khuôn mặt, dáng dấp Huệ đều toát lên vẻ khổ hạnh. Huệ đạp chiếc xe lọc cọc, với cái thúng đằng sau. Bà Tâm bảo, hàng ngày, Huệ đi khắp đồng trên ruộng dưới mò cua, bắt ốc, đem ra chợ bán, kiếm tiền sinh sống, nuôi con. Mảnh đất rộng mênh mông, nhà chính, nhà ngang, chuồng lợn, chuồng bò bỏ hoang hoàn toàn, như thể không có người ở. Vườn rộng toàn để cỏ mọc. Một gian nhà sập mái, nhưng chủ nhà cũng không dọn dẹp gì cả. Bên trong nhà, đồ đạc phủ bụi, bàn thờ cũng phủ một lớp bụi trắng. Di ảnh xếp trên bàn thờ cũng mờ nhòe bởi mạng nhện giăng khắp nơi. Nhà tâm linh Lê Thái Bình nhìn vào bàn thờ rồi bảo: “Sắp xếp bàn thờ thế này, thì trong nhà kiểu gì cũng có người đau mắt”. Tôi lại thêm một lần nữa kinh ngạc với nhà tâm linh trẻ này, khi Tạ Thị Huệ bảo: “Đúng là mắt trái em đau, rồi mờ dần, mới phải mổ đục thủy tinh thể anh ạ”.
Nói rồi, nhà tâm linh Nguyễn Thái Bình sắp xếp lại bàn thờ, đưa bát hương, di ảnh của chồng Huệ, tức anh Nguyễn Văn Tuấn đặt lên mặt tủ. Từ hồi anh Tuấn mất, bát hương, di ảnh vẫn để dưới chiếc bàn, dưới chân tủ. Chị Huệ không dám động vào. Nhà chết hết, không ai lo lắng cho nữa. Người dân trong vùng thì sợ hãi, chẳng ai dám ghé qua nhà ông Minh. Hai mẹ con Huệ sống lủi thủi một mình trong ngôi nhà rộng rãi, mà như nhà hoang ấy. Huệ bảo: “Ngày thì em đi ra đồng mò cua bắt ốc, tối thì hai mẹ con chui vào giường ngủ. Thú thật là cũng không dám ra phòng khách anh ạ. Nhìn cái bàn thờ, toàn thấy di ảnh bố mẹ, anh em, nên sợ lắm. Em cũng không dám động vào bát hương, vì sợ động vào, nhỡ lại phạm việc gì”. Nhà tâm linh Lê Thái Bình dặn dò Huệ phải chăm sóc bàn thờ, lau dọn sạch sẽ, hương khói cho bố mẹ, chồng, anh em.
Cô gái Tạ Thị Huệ quê ở thôn Mai Trung, xã Thượng Hòa, cùng huyện Hiệp Hòa. Năm 2008, Huệ phải lòng anh chàng Nguyễn Văn Tuấn, rồi cưới nhau, về làm dâu nhà ông Minh. Hồi đó, Tuấn mới ra quân vì gây gổ đánh nhau. Huệ còn thiếu hơn tháng nữa mới tròn 18 tuổi. Nhà nghèo, Huệ chỉ học hết lớp 5. Lấy nhau, vợ chồng về ngôi nhà giữa làng ở. Hàng ngày, vợ chồng Huệ phụ giúp bố mẹ nhào đất đóng gạch, chăn bò, nuôi lợn, nuôi cá, thả vịt ở cái hồ lớn nhà ngoài. Khi đó, gia đình nhà chồng gặp vận hạn, nên làm ăn thất bát, người nào cũng ốm đau, có những biểu hiện không bình thường.
Theo lời Huệ, tháng 4 năm 2008, thì mẹ chồng qua đời không rõ là do sảy chân rơi xuống ao chết đuối, hay nhảy xuống ao tự tử. Làm tang ma xong cho mẹ, thì bố chồng, tức ông Nguyễn Văn Minh trở nên suy sụp nặng. Đôi lúc, suy nghĩ của ông không được bình thường. Điều lạ nữa, là hai chân của ông Minh cứ sưng húp lên. Mấy anh em Tuấn đưa bố đi chữa trị ở nhiều nơi, nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Mỗi bệnh viện kết luận một kiểu, nên đến bây giờ Huệ cũng không biết bố chồng mình mắc bệnh gì.
Sau khi bà Đức mất được 6 tháng, thì tai họa tiếp tục ập đến với người con trai út, là Nguyễn Văn Tú. Trong gia đình ông Minh, thời điểm đó, Nguyễn Văn Tú là người thành đạt nhất. Tú sinh năm 1983, là giáo viên, dạy học ở xã Đông Lỗ, cùng huyện, cách nhà mấy cây số. Hôm đó là 28 tết, năm 2008, buổi chiều, khi gia đình đang gói bánh chưng, thì Tú dắt xe máy đi ra ngoài. Thấy con trai dắt xe đi trong lúc cận tết, ông Minh ngăn lại. Trước đó mấy hôm, một người đã đi xem bói và thầy phán rằng, thời điểm đó gia đình dễ gặp hạn, nên đi lại phải thật cẩn thận, nếu không có việc quan trọng, thì tốt nhất ở nhà, không đi đâu cả. Ông Minh đã can ngăn con trai, nhưng Tú nhất quyết đòi đi. Hôm đó, đám bạn học phổ thông ở khắp nơi về quê, nên rủ nhau tụ tập gặp gỡ, ăn uống.
Thầy giáo Nguyễn Văn Tú vừa đi khỏi nhà được mấy chục phút, thì ông Minh nhận được tin báo Tú gặp tai nạn rất nghiêm trọng. Ông Minh và hai người con hớt hải phóng xe đến hiện trường. Nhìn con trai nằm trên vũng máu, chiếc xe máy văng xuống vệ đường, mà lòng ông tan nát. Thấy Tú vẫn còn thở, ông Minh đưa con xuống bệnh viện huyện. Các bác sĩ sơ cứu xong, thì chuyển ngay xuống Hà Nội. Thế nhưng, sau khi chiếu chụp, bác sĩ đã khuyên gia đình chuyển bệnh nhân về, vì không còn hi vọng nào cứu sống được nữa. Gia đình nuốt nước mắt đưa Tú về buổi sáng hôm sau, thì buổi chiều Tú trút hơi thở cuối cùng.
Tan tác gia đình
Cái chết của thầy giáo Nguyễn Văn Tú khiến cả nhà bấn loạn. Tú mất cách mẹ có mấy tháng trời, khiến mọi người nghĩ đến chuyện trùng tang. Ông Nguyễn Văn Minh đang từ một người khỏe mạnh, đóng gạch, làm ngói suốt ngày, suy nghĩ nhiều về cái chết của vợ, rồi rồi trở nên ốm yếu, bệnh tật, giờ bệnh lại càng nặng hơn sau cái chết đau thương của cậu con trai út, niềm hy vọng cuối cùng của ông. Và rồi, vào đầu năm 2011, ông Minh cũng đi theo vợ, con một cách bí ẩn.
Tạ Thị Huệ kể: “Từ ngày mẹ mất, rồi em chồng mất, gia đình tan tác cả, không ai còn sức lực làm gì nữa. Đi xem bói, thì thầy bói bảo gia đình phạm vào long mạch, rồi thì động vào đất của năm ông hổ, với lại ngũ hổ gì đó, nên những người đàn ông trong nhà bị bắt đi hết, không có cách nào tránh được. Vợ chồng em nghe lời thầy, hương khói ở ngôi miếu cẩn thận lắm. Vợ chồng em cũng không dám ở ngôi nhà này, mà ở nhà trong. Chỉ thi thoảng ra ngoài đó ngó xem bố và vợ chồng anh cả sống thế nào thôi. Hôm ấy, là đầu năm 2011, đang dọn cơm ăn sáng, thì ông chú chạy vào nhà thông báo bố em đã mất. Chúng em chạy ra, thì ông đã tím tái hết rồi. Ông mất từ đêm mà không ai biết. Vợ chồng anh cả ngủ ở buồng trong, mà cũng không biết bố qua đời lúc nào”.
Theo Huệ, cho đến bây giờ, mọi người vẫn không biết ông Minh chết vì bệnh gì, nguyên do thế nào. Lúc ông qua đời mới ngoài 60 tuổi một chút, nên không phải là chết già. Chiều hôm trước, ông vẫn đi chơi, vào làng bế cháu nội, là con của Tuấn với Huệ, thế mà, đêm đã nằm chết một mình.
Ngay sau cái chết bất đắc kỳ tử của ông Nguyễn Văn Minh, thì đại họa tiếp tục xảy đến với gia đình người con cả Nguyễn Văn Tình. Mặc dù không có ai mất mạng, nhưng gia đình cũng nát luôn. Anh Nguyễn Văn Tình, đang là trụ cột, là lao động chính, trực tiếp chăm sóc bố, bỗng lên cơn điên, nói năng lảm nhảm, không kiểm soát được nữa. Đêm xuống, anh này gào khóc, tru lên như sói. Người vợ sợ hãi quá, bế con bỏ đi mất. Từ bấy đến nay, chưa thấy quay lại làng, cũng không gặp lại ai trong gia đình, kể cả chị Huệ. Ngay khi vợ bỏ đi, anh Tình cũng bỏ đi mất. Chị Huệ cũng không biết anh Tình bỏ đi đâu, mấy năm không thấy về. Có người đồn là nhìn thấy anh Tình bẩn thỉu rách rưới, râu tóc xồm xoàm, nhặt rác vệ đường ăn, rồi ngủ vạ vật ở chợ. Cũng có người bảo gặp anh Tình ở trại tâm thần trên Thái Nguyên. Mặc dù nghe đồn thế, nhưng chị Huệ cũng chưa tìm lên Thái Nguyên lần nào xem cuộc sống anh chồng ra sao.
Sự việc liên tiếp ập xuống gia đình, khiến vợ chồng chị Huệ không xoay sở kịp. Những bát nhang, di ảnh đã đầy ắp ban thờ ngôi nhà tồi tàn, lúp xúp giữa làng. Ngôi nhà thoi loi ngoài đồng không còn ai ở nữa, bỏ hoang hoàn toàn. Anh Tuấn, chị Huệ chẳng bao giờ dám ra đó nữa. Vợ chồng chị cũng hy vọng rằng, không ở đó, không liên quan, thì sẽ giữ được mạng. Thế nhưng, cái kết đau lòng đã tiếp tục ập đến với gia đình này, khi Nguyễn Văn Tuấn, chồng chị Huệ bị điện giật chết.
Hôm đó, là tháng 5-2012 âm lịch, trời hè nóng như đổ lửa, mà cái quạt điện bị hỏng. Ăn cơm xong, chị Huệ bế con lên giường nằm, còn anh Tuấn ngồi ngay dưới nền nhà, cạnh giường sửa chiếc quạt điện. Chị Huệ đang ru con, thì giật mình nghe tiếng “úi giời”, rồi tiếng đổ rầm của chiếc quạt cây. Chị vùng dậy, thấy chồng đang giãy đành đạch dưới đất. Cầm vào tay chồng, chị bị điện giật co rúm người. Luống cuống, không biết phải làm gì, chị chạy sang nhà hàng xóm kêu cứu. Ông hàng xóm nghe chị Huệ kêu cứu, thì chạy ra, nhưng tìm mãi không thấy chìa khóa mở cổng. Ông này lấy thang, bắc lên tường, trèo ra ngoài, rồi lấy đòn gánh hất dây điện ra khỏi người anh Tuấn. Mọi người làm hô hấp nhân tạo, rồi múc mấy gầu nước dội lên người, nhưng anh Tuấn không tỉnh lại được nữa. Anh bị điện giật quá lâu, nên đã qua đời.
Làm ma xong cho chồng, chỉ còn mỗi mình trong ngôi nhà hoang, nghi ngút hương khói, chị Huệ sợ hãi, bế con về nhà mẹ đẻ. Thế nhưng, ở nhà mẹ đẻ được thời gian, thì lại bế con về. Toàn bộ gia đình chồng đã chết, còn một anh cả thì bị tâm thần, bỏ đi lang thang hai năm nay, không biết sống chết thế nào, không có ai nhang khói, nên chị phải ở nhà. Chị Huệ cho biết, từ bấy đến nay, chị làm gì cũng không được nữa. Cái ao rất lớn ở nhà ngoài cứ thả cá thì cá chết, nên chị cũng bỏ hoang. Ruộng lúa có đến cả mẫu, nhưng chị chỉ cấy được hai sào, còn lại cho mọi người mượn. Tuy nhiên, mùa vụ này, chị mất trắng cả hai sào lúa. Không ai hiểu vì sao, các ruộng lúa bên cạnh tốt bời bời, mà riêng ruộng lúa nhà chị Huệ thì cháy sạch, như thể có ai phun thuốc diệt cỏ cho chết cháy. Chị Huệ phải mò cua, bắt ốc kiếm miếng ăn, nuôi cậu con 4 tuổi ăn học. Cậu con trai, là niềm hi vọng cuối cùng của gia đình ông Nguyễn Văn Minh. Hàng ngày, chị thắp hương cầu nguyện những người đã khuất phù hộ cho con mình. Chị cũng đã tuyên bố trước bàn thờ và ngôi miếu, mẹ con chị không liên quan gì đến mảnh đất tang tóc, đau thương kia nữa, nên hy vọng tai họa không đổ xuống mẹ con chị.
Box1: Bà Nguyễn Thị Tâm (Ban chấp hành hội người cao tuổi thôn Xuân Biều): “Mới cách đây hơn tháng, có thằng cu trong xóm, mới học lớp 7, đi chăn bò, đã vào khu đất nhà ông Minh chơi. Cháu này nghịch ngợm thế nào, ném đổ bát hương trong miếu, thế là lúc sau ngã gãy chân luôn. Gia đình sợ quá, đã làm lễ ra miếu cúng bái cầu xin ghê lắm. Giờ không ai dám đến chỗ đó nữa”.
Box2: Anh Nguyễn Duy T., nhà kế bên khu đất cho biết: “Ngôi nhà ông Minh nằm ở cuối làng, trên lối ra cánh đồng, nhưng mọi người toàn phải đi vòng thôi, chứ không dám đi qua khu đó. Tôi là người bạo gan, vốn chẳng sợ gì, toàn soi ếch, bắt cá ở đồng, cả ở nghĩa địa, nhưng cũng không dám đi qua khu nhà đó. Có lúc, thử liều đi qua, nhưng có cảm giác tóc gáy dựng ngược lên, nổi cả gai ốc”.
Box3: Ông Nguyễn Văn Giản, trưởng thôn Xuân Biều: “Những cái chết trong gia đình ông Minh, rồi trước đó là gia đình ông Khanh là có thật. Tuy nhiên theo tôi, chuyện ma hành thánh vật chỉ là lời đồn, toàn chuyện nhảm nhí, mê tín dị đoan, không tin được. Tôi nghĩ những cái chết của những người từng sống tại căn nhà này chỉ là do sự trùng hợp, ngẫu nhiên mà thôi. Thi thoảng tôi vẫn ra đó mà có làm sao đâu? Lâu nay, tôi vẫn liên tục bắc loa tuyên truyền nhân dân không tin vào ma quỷ, đồng cốt, nhưng nói mãi họ không nghe. Sắp tới, tôi tiếp tục tuyên truyền để mọi người hiểu, không sợ hãi mấy chuyện nhảm nhí nữa”.
Phong Nguyệt
Kỳ 2 (kỳ cuối): Một người tâm thần mất tích, cả nhà chết thảm
Thầy cúng bỏ chạy
Nhà ông Nguyễn Văn Minh vốn ở giữa thôn Xuân Biều (Xuân Cẩm, Hiệp Hòa, Bắc Giang). Ngôi làng này đất chật, người đông, nhưng đất đai nhà ông Minh khá rộng. Vợ chồng ông Minh có nghề đóng gạch, nên cần mặt bằng ngoài cánh đồng, có nhiều đất nguyên liệu để nhào gạch. Đúng lúc đang cần mặt bằng, thì bà Phụng rao bán nhà để vào Nam. Mặc dù, lúc đó, lời đồn ma hành quỷ ám ở mảnh đất của gia đình ông Khanh kinh khủng lắm, nhưng ông Minh không sợ. Ông Minh bỏ ngoài tai những lời can ngăn của vợ, của những người trong họ và lời dọa dẫm của dân làng. Ông Minh vốn có nhiều năm ở chiến trường, từng vào sống ra chết, nên ông chẳng sợ gì. Ông không tin trên đời có thứ gọi là ma quỷ, lại vật chết được người. Mảnh đất rộng mênh mông mà bà Phụng bán với giá quá rẻ, không mua thì quá phí.
Mua được mảnh đất rồi, ông Nguyễn Văn Minh và vợ là bà Nguyễn Thị Đức, cải tạo lại nhà cửa. Vốn không sợ trời, chẳng sợ đất, càng không tin ma quỷ, nên ông Minh phá cây hương mà dân làng dựng lại trên nền ngôi đền cũ, dưới gốc mít, để lấy chỗ xây gian nhà ngang. Vị trí ngôi nhà ngang nằm giữa ngôi nhà chính với gốc mít. Ngôi nhà cũ ở giữa làng, cách nhà mới mua chỉ độ 500m, nên vợ chồng ông và 3 người con trai thích ở đâu thì ở. Ngôi nhà vốn nằm trên gò đất rất lớn, như quả đồi trồi lên khỏi làng và cánh đồng, nên rất nhiều đất. Vợ chồng, con cái ông Minh đào đất đóng gạch, ngói, rồi đốt lò, trước nhà khói tuôn tỏa ngày đêm. Vợ chồng ông Minh có nghề đóng gạch, làm ngói lâu đời, nên vốn rất khá giả. Ông Minh là cũng là cao thủ đốt lò, chưa từng hỏng lò gạch, mẻ ngói nào. Thế nhưng, điều kỳ lạ, mà ông Minh cũng thấy khó hiểu, là từ khi nhào đất, đóng gạch, đúc ngói và đốt lò ở mảnh đất mới, thì cứ lò được, lò không, lò sống, lò cháy. Làm cái gì cũng hỏng cái đó, thua lỗ liên miên. Từ một gia đình khá giả ở làng, kinh tế gia đình ông Minh mỗi ngày thêm sa sút, khó khăn chồng chất.
Cái hạn đầu tiên xảy đến với gia đình ông, là cậu con trai Nguyễn Văn Tuấn, đang là cán bộ quân đội, cấp bậc trung úy, đóng ở Thái Nguyên, tính tình bỗng trở nên kỳ quặc, nóng nảy. Trong một trận đánh nhau, bị đơn vị kỷ luật, cho ra quân.
Lúc này, vợ chồng ông Minh mới nhớ lại những lời đồn, hăm dọa của dân làng, về mảnh đất mà ông mua lại từ bà Phụng. Ông Minh cũng chợt rùng mình khi nghĩ đến những giấc mơ mà ông gặp phải. Trong mơ, ông thường thấy con hổ trắng, đứng ở ngôi miếu trước nhà. Ông thường kể với mọi người về giấc mơ ấy, và nó cũng đúng với những giấc mơ mà chủ trước, tức ông Tạ Văn Khanh gặp phải trước khi mất mạng.
Có chút rờn rợn, nên dù cứng gan lắm, ông Minh cũng phải để cho vợ rước thầy cúng về tận nhà làm lễ. Hôm làm lễ cúng khá linh đình. Ông Minh mổ một con lợn to, cắt lấy phần thủ, luộc chín, đặt lên mâm, để ông thầy cúng làm lễ ở ngôi miếu. Trong lễ cúng, một sự việc kinh hoàng xảy ra. Khi ông thầy cúng vừa chuẩn bị làm lễ, thì bỗng cứng họng, ú ớ không nói nên lời. Mãi sau, ông này mới bình thường trở lại. Ông quát mọi người: “Sao gia đình này lại đi phá cây hương thế hả? Thế này thì chết cả nhà. Tôi cũng khó sống khi cứu mọi người”. Ông thầy cúng chỉ nói vậy, rồi nhất nhất bỏ đi, không tiếp tục cúng bái nữa. Ông thầy cúng nọ cũng không nhận lễ vật, tiền công từ gia đình ông Minh.
Cái chết bí ẩn dưới ao nông
Nghe ông thầy cúng nọ nói vậy, mọi người tái mặt, sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Ngay hôm sau, ông Minh cùng vợ chạy xe máy lên tận Thái Nguyên, rước ông thầy phong thủy về xem thế đất rồi. Ông thầy phong thủy nọ cúng bái, trấn yểm, rồi bảo gia đình có điều kiện thì dựng hẳn ngôi miếu, thờ phụng đàng hoàng, chứ không nên chỉ xây cây hương nhỏ. Vợ chồng ông Minh răm rắp nghe theo. Việc đầu tiên, vợ chồng ông Minh không tiếc ngôi nhà ngang vừa xây, mà đập bỏ. Sau đó, ông xây ngôi miếu ở ngay dưới gốc mít, cạnh chỗ cây hương mà ông từng đập. Lúc này, kinh tế gia đình đã kiệt quệ, nên vợ chồng ông Minh chỉ xây ngôi miếu đơn sơ, gồm 4 bức tường nhỏ, lợp tấm phibrôximăng. Bên trong miếu có ban thờ và mấy bát hương nhỏ.
Thảm kịch chết chóc đầu tiên của gia đình xảy đến với bà Nguyễn Thị Đức. Bà Nguyễn Thị Gái, nhà ngay sau mảnh đất với ngôi nhà vợ chồng ông Minh kể: “Tôi vẫn nhớ rõ, hôm ấy khoảng 6 giờ chiều, ông Minh đi đâu về nhà không thấy vợ, cứ đứng trước nhà gọi um cả lên. Đến tối thì cả nhà, cả anh em nhà bà Đức cầm đèn pin đi soi khắp nơi. Tôi thấy mọi người thắp đèn soi loang loáng ngoài cánh đồng, trên đê, rồi dọc bờ sông Cầu. Ông Minh có sang hỏi tôi, thì tôi bảo, lúc chiều thấy bà Đức lúi húi cắt cỏ ở bờ ao, vứt cho cá ăn. Tôi có nói chuyện với bà ấy mấy câu ở bờ ao. Bà ấy kể rằng, đợt này khó ngủ, đầu óc cứ lúc nhớ lúc quên, đêm thì toàn gặp ác mộng. Ngay đêm đó, tôi đã nghĩ có chuyện xấu với bà ấy rồi. Vì mấy hôm trước, thi thoảng tôi thấy bà ấy thơ thẩn ngoài bờ ao, cứ ngơ ngơ như người mất hồn. Đêm thi thoảng bà ấy tru lên như sói, nghe rất sợ. Đến gần trưa hôm sau, thấy bên nhà ông Minh ồn ào, có người khóc lóc, tôi mới biết bà Đức đã qua đời. Ngay trong đêm, thấy liềm cắt cỏ ở bờ ao, mà không thấy người đâu, nên gia đình đã xuống ao mò. Cái ao đó là do vợ chồng ông Minh đào đất đóng gạch, gói mà tạo thành. Thời điểm đó, nước khá nông, chỉ đến ngang bụng, mà đến chục người mò mãi không thấy bà ấy đâu. Phải đến gần trưa hôm sau mới mò thấy. Cái ao nông thế mà bà ấy chết đuối, rồi mò đi mò lại mới thấy cũng thật khó hiểu”.
Cái chết thảm khốc của thầy giáo
Kể về cái chết của bà Đức xong, bà Gái lộ vẻ sợ hãi, không dám kể tiếp nữa. Tôi và chuyên gia tâm linh Lê Thái Bình (Chủ nhiệm câu lạc bộ Thiền Việt, Viện nghiên cứu tiềm năng con người) tìm đến ngôi nhà cũ trong làng của ông Nguyễn Văn Minh. Ngôi nhà trông tàn tạ, tan hoang chẳng kém gì ngôi nhà bỏ hoang ngoài rìa làng. Chiếc cổng sắt hoen rỉ đóng kín. Thấy người lạ, một phụ nữ đến hỏi chuyện. Hóa ra, là bà Nguyễn Thị Tâm, cán bộ Hội Người cao tuổi thôn Xuân Biều. Bà Tâm giới thiệu là hàng xóm của ông Minh, nắm rất rõ chuyện kinh hoàng liên quan đến gia đình ông Minh. Bà bấm điện thoại gọi Tạ Thị Huệ về tiếp khách.
Tạ Thị Huệ sinh năm 1991, mới ngoài 20 tuổi, song đã thành góa phụ. Khuôn mặt, dáng dấp Huệ đều toát lên vẻ khổ hạnh. Huệ đạp chiếc xe lọc cọc, với cái thúng đằng sau. Bà Tâm bảo, hàng ngày, Huệ đi khắp đồng trên ruộng dưới mò cua, bắt ốc, đem ra chợ bán, kiếm tiền sinh sống, nuôi con. Mảnh đất rộng mênh mông, nhà chính, nhà ngang, chuồng lợn, chuồng bò bỏ hoang hoàn toàn, như thể không có người ở. Vườn rộng toàn để cỏ mọc. Một gian nhà sập mái, nhưng chủ nhà cũng không dọn dẹp gì cả. Bên trong nhà, đồ đạc phủ bụi, bàn thờ cũng phủ một lớp bụi trắng. Di ảnh xếp trên bàn thờ cũng mờ nhòe bởi mạng nhện giăng khắp nơi. Nhà tâm linh Lê Thái Bình nhìn vào bàn thờ rồi bảo: “Sắp xếp bàn thờ thế này, thì trong nhà kiểu gì cũng có người đau mắt”. Tôi lại thêm một lần nữa kinh ngạc với nhà tâm linh trẻ này, khi Tạ Thị Huệ bảo: “Đúng là mắt trái em đau, rồi mờ dần, mới phải mổ đục thủy tinh thể anh ạ”.
Nói rồi, nhà tâm linh Nguyễn Thái Bình sắp xếp lại bàn thờ, đưa bát hương, di ảnh của chồng Huệ, tức anh Nguyễn Văn Tuấn đặt lên mặt tủ. Từ hồi anh Tuấn mất, bát hương, di ảnh vẫn để dưới chiếc bàn, dưới chân tủ. Chị Huệ không dám động vào. Nhà chết hết, không ai lo lắng cho nữa. Người dân trong vùng thì sợ hãi, chẳng ai dám ghé qua nhà ông Minh. Hai mẹ con Huệ sống lủi thủi một mình trong ngôi nhà rộng rãi, mà như nhà hoang ấy. Huệ bảo: “Ngày thì em đi ra đồng mò cua bắt ốc, tối thì hai mẹ con chui vào giường ngủ. Thú thật là cũng không dám ra phòng khách anh ạ. Nhìn cái bàn thờ, toàn thấy di ảnh bố mẹ, anh em, nên sợ lắm. Em cũng không dám động vào bát hương, vì sợ động vào, nhỡ lại phạm việc gì”. Nhà tâm linh Lê Thái Bình dặn dò Huệ phải chăm sóc bàn thờ, lau dọn sạch sẽ, hương khói cho bố mẹ, chồng, anh em.
Cô gái Tạ Thị Huệ quê ở thôn Mai Trung, xã Thượng Hòa, cùng huyện Hiệp Hòa. Năm 2008, Huệ phải lòng anh chàng Nguyễn Văn Tuấn, rồi cưới nhau, về làm dâu nhà ông Minh. Hồi đó, Tuấn mới ra quân vì gây gổ đánh nhau. Huệ còn thiếu hơn tháng nữa mới tròn 18 tuổi. Nhà nghèo, Huệ chỉ học hết lớp 5. Lấy nhau, vợ chồng về ngôi nhà giữa làng ở. Hàng ngày, vợ chồng Huệ phụ giúp bố mẹ nhào đất đóng gạch, chăn bò, nuôi lợn, nuôi cá, thả vịt ở cái hồ lớn nhà ngoài. Khi đó, gia đình nhà chồng gặp vận hạn, nên làm ăn thất bát, người nào cũng ốm đau, có những biểu hiện không bình thường.
Theo lời Huệ, tháng 4 năm 2008, thì mẹ chồng qua đời không rõ là do sảy chân rơi xuống ao chết đuối, hay nhảy xuống ao tự tử. Làm tang ma xong cho mẹ, thì bố chồng, tức ông Nguyễn Văn Minh trở nên suy sụp nặng. Đôi lúc, suy nghĩ của ông không được bình thường. Điều lạ nữa, là hai chân của ông Minh cứ sưng húp lên. Mấy anh em Tuấn đưa bố đi chữa trị ở nhiều nơi, nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Mỗi bệnh viện kết luận một kiểu, nên đến bây giờ Huệ cũng không biết bố chồng mình mắc bệnh gì.
Sau khi bà Đức mất được 6 tháng, thì tai họa tiếp tục ập đến với người con trai út, là Nguyễn Văn Tú. Trong gia đình ông Minh, thời điểm đó, Nguyễn Văn Tú là người thành đạt nhất. Tú sinh năm 1983, là giáo viên, dạy học ở xã Đông Lỗ, cùng huyện, cách nhà mấy cây số. Hôm đó là 28 tết, năm 2008, buổi chiều, khi gia đình đang gói bánh chưng, thì Tú dắt xe máy đi ra ngoài. Thấy con trai dắt xe đi trong lúc cận tết, ông Minh ngăn lại. Trước đó mấy hôm, một người đã đi xem bói và thầy phán rằng, thời điểm đó gia đình dễ gặp hạn, nên đi lại phải thật cẩn thận, nếu không có việc quan trọng, thì tốt nhất ở nhà, không đi đâu cả. Ông Minh đã can ngăn con trai, nhưng Tú nhất quyết đòi đi. Hôm đó, đám bạn học phổ thông ở khắp nơi về quê, nên rủ nhau tụ tập gặp gỡ, ăn uống.
Thầy giáo Nguyễn Văn Tú vừa đi khỏi nhà được mấy chục phút, thì ông Minh nhận được tin báo Tú gặp tai nạn rất nghiêm trọng. Ông Minh và hai người con hớt hải phóng xe đến hiện trường. Nhìn con trai nằm trên vũng máu, chiếc xe máy văng xuống vệ đường, mà lòng ông tan nát. Thấy Tú vẫn còn thở, ông Minh đưa con xuống bệnh viện huyện. Các bác sĩ sơ cứu xong, thì chuyển ngay xuống Hà Nội. Thế nhưng, sau khi chiếu chụp, bác sĩ đã khuyên gia đình chuyển bệnh nhân về, vì không còn hi vọng nào cứu sống được nữa. Gia đình nuốt nước mắt đưa Tú về buổi sáng hôm sau, thì buổi chiều Tú trút hơi thở cuối cùng.
Tan tác gia đình
Cái chết của thầy giáo Nguyễn Văn Tú khiến cả nhà bấn loạn. Tú mất cách mẹ có mấy tháng trời, khiến mọi người nghĩ đến chuyện trùng tang. Ông Nguyễn Văn Minh đang từ một người khỏe mạnh, đóng gạch, làm ngói suốt ngày, suy nghĩ nhiều về cái chết của vợ, rồi rồi trở nên ốm yếu, bệnh tật, giờ bệnh lại càng nặng hơn sau cái chết đau thương của cậu con trai út, niềm hy vọng cuối cùng của ông. Và rồi, vào đầu năm 2011, ông Minh cũng đi theo vợ, con một cách bí ẩn.
Tạ Thị Huệ kể: “Từ ngày mẹ mất, rồi em chồng mất, gia đình tan tác cả, không ai còn sức lực làm gì nữa. Đi xem bói, thì thầy bói bảo gia đình phạm vào long mạch, rồi thì động vào đất của năm ông hổ, với lại ngũ hổ gì đó, nên những người đàn ông trong nhà bị bắt đi hết, không có cách nào tránh được. Vợ chồng em nghe lời thầy, hương khói ở ngôi miếu cẩn thận lắm. Vợ chồng em cũng không dám ở ngôi nhà này, mà ở nhà trong. Chỉ thi thoảng ra ngoài đó ngó xem bố và vợ chồng anh cả sống thế nào thôi. Hôm ấy, là đầu năm 2011, đang dọn cơm ăn sáng, thì ông chú chạy vào nhà thông báo bố em đã mất. Chúng em chạy ra, thì ông đã tím tái hết rồi. Ông mất từ đêm mà không ai biết. Vợ chồng anh cả ngủ ở buồng trong, mà cũng không biết bố qua đời lúc nào”.
Theo Huệ, cho đến bây giờ, mọi người vẫn không biết ông Minh chết vì bệnh gì, nguyên do thế nào. Lúc ông qua đời mới ngoài 60 tuổi một chút, nên không phải là chết già. Chiều hôm trước, ông vẫn đi chơi, vào làng bế cháu nội, là con của Tuấn với Huệ, thế mà, đêm đã nằm chết một mình.
Ngay sau cái chết bất đắc kỳ tử của ông Nguyễn Văn Minh, thì đại họa tiếp tục xảy đến với gia đình người con cả Nguyễn Văn Tình. Mặc dù không có ai mất mạng, nhưng gia đình cũng nát luôn. Anh Nguyễn Văn Tình, đang là trụ cột, là lao động chính, trực tiếp chăm sóc bố, bỗng lên cơn điên, nói năng lảm nhảm, không kiểm soát được nữa. Đêm xuống, anh này gào khóc, tru lên như sói. Người vợ sợ hãi quá, bế con bỏ đi mất. Từ bấy đến nay, chưa thấy quay lại làng, cũng không gặp lại ai trong gia đình, kể cả chị Huệ. Ngay khi vợ bỏ đi, anh Tình cũng bỏ đi mất. Chị Huệ cũng không biết anh Tình bỏ đi đâu, mấy năm không thấy về. Có người đồn là nhìn thấy anh Tình bẩn thỉu rách rưới, râu tóc xồm xoàm, nhặt rác vệ đường ăn, rồi ngủ vạ vật ở chợ. Cũng có người bảo gặp anh Tình ở trại tâm thần trên Thái Nguyên. Mặc dù nghe đồn thế, nhưng chị Huệ cũng chưa tìm lên Thái Nguyên lần nào xem cuộc sống anh chồng ra sao.
Sự việc liên tiếp ập xuống gia đình, khiến vợ chồng chị Huệ không xoay sở kịp. Những bát nhang, di ảnh đã đầy ắp ban thờ ngôi nhà tồi tàn, lúp xúp giữa làng. Ngôi nhà thoi loi ngoài đồng không còn ai ở nữa, bỏ hoang hoàn toàn. Anh Tuấn, chị Huệ chẳng bao giờ dám ra đó nữa. Vợ chồng chị cũng hy vọng rằng, không ở đó, không liên quan, thì sẽ giữ được mạng. Thế nhưng, cái kết đau lòng đã tiếp tục ập đến với gia đình này, khi Nguyễn Văn Tuấn, chồng chị Huệ bị điện giật chết.
Hôm đó, là tháng 5-2012 âm lịch, trời hè nóng như đổ lửa, mà cái quạt điện bị hỏng. Ăn cơm xong, chị Huệ bế con lên giường nằm, còn anh Tuấn ngồi ngay dưới nền nhà, cạnh giường sửa chiếc quạt điện. Chị Huệ đang ru con, thì giật mình nghe tiếng “úi giời”, rồi tiếng đổ rầm của chiếc quạt cây. Chị vùng dậy, thấy chồng đang giãy đành đạch dưới đất. Cầm vào tay chồng, chị bị điện giật co rúm người. Luống cuống, không biết phải làm gì, chị chạy sang nhà hàng xóm kêu cứu. Ông hàng xóm nghe chị Huệ kêu cứu, thì chạy ra, nhưng tìm mãi không thấy chìa khóa mở cổng. Ông này lấy thang, bắc lên tường, trèo ra ngoài, rồi lấy đòn gánh hất dây điện ra khỏi người anh Tuấn. Mọi người làm hô hấp nhân tạo, rồi múc mấy gầu nước dội lên người, nhưng anh Tuấn không tỉnh lại được nữa. Anh bị điện giật quá lâu, nên đã qua đời.
Làm ma xong cho chồng, chỉ còn mỗi mình trong ngôi nhà hoang, nghi ngút hương khói, chị Huệ sợ hãi, bế con về nhà mẹ đẻ. Thế nhưng, ở nhà mẹ đẻ được thời gian, thì lại bế con về. Toàn bộ gia đình chồng đã chết, còn một anh cả thì bị tâm thần, bỏ đi lang thang hai năm nay, không biết sống chết thế nào, không có ai nhang khói, nên chị phải ở nhà. Chị Huệ cho biết, từ bấy đến nay, chị làm gì cũng không được nữa. Cái ao rất lớn ở nhà ngoài cứ thả cá thì cá chết, nên chị cũng bỏ hoang. Ruộng lúa có đến cả mẫu, nhưng chị chỉ cấy được hai sào, còn lại cho mọi người mượn. Tuy nhiên, mùa vụ này, chị mất trắng cả hai sào lúa. Không ai hiểu vì sao, các ruộng lúa bên cạnh tốt bời bời, mà riêng ruộng lúa nhà chị Huệ thì cháy sạch, như thể có ai phun thuốc diệt cỏ cho chết cháy. Chị Huệ phải mò cua, bắt ốc kiếm miếng ăn, nuôi cậu con 4 tuổi ăn học. Cậu con trai, là niềm hi vọng cuối cùng của gia đình ông Nguyễn Văn Minh. Hàng ngày, chị thắp hương cầu nguyện những người đã khuất phù hộ cho con mình. Chị cũng đã tuyên bố trước bàn thờ và ngôi miếu, mẹ con chị không liên quan gì đến mảnh đất tang tóc, đau thương kia nữa, nên hy vọng tai họa không đổ xuống mẹ con chị.
Box1: Bà Nguyễn Thị Tâm (Ban chấp hành hội người cao tuổi thôn Xuân Biều): “Mới cách đây hơn tháng, có thằng cu trong xóm, mới học lớp 7, đi chăn bò, đã vào khu đất nhà ông Minh chơi. Cháu này nghịch ngợm thế nào, ném đổ bát hương trong miếu, thế là lúc sau ngã gãy chân luôn. Gia đình sợ quá, đã làm lễ ra miếu cúng bái cầu xin ghê lắm. Giờ không ai dám đến chỗ đó nữa”.
Box2: Anh Nguyễn Duy T., nhà kế bên khu đất cho biết: “Ngôi nhà ông Minh nằm ở cuối làng, trên lối ra cánh đồng, nhưng mọi người toàn phải đi vòng thôi, chứ không dám đi qua khu đó. Tôi là người bạo gan, vốn chẳng sợ gì, toàn soi ếch, bắt cá ở đồng, cả ở nghĩa địa, nhưng cũng không dám đi qua khu nhà đó. Có lúc, thử liều đi qua, nhưng có cảm giác tóc gáy dựng ngược lên, nổi cả gai ốc”.
Box3: Ông Nguyễn Văn Giản, trưởng thôn Xuân Biều: “Những cái chết trong gia đình ông Minh, rồi trước đó là gia đình ông Khanh là có thật. Tuy nhiên theo tôi, chuyện ma hành thánh vật chỉ là lời đồn, toàn chuyện nhảm nhí, mê tín dị đoan, không tin được. Tôi nghĩ những cái chết của những người từng sống tại căn nhà này chỉ là do sự trùng hợp, ngẫu nhiên mà thôi. Thi thoảng tôi vẫn ra đó mà có làm sao đâu? Lâu nay, tôi vẫn liên tục bắc loa tuyên truyền nhân dân không tin vào ma quỷ, đồng cốt, nhưng nói mãi họ không nghe. Sắp tới, tôi tiếp tục tuyên truyền để mọi người hiểu, không sợ hãi mấy chuyện nhảm nhí nữa”.
Phong Nguyệt
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét